Mục Đình Sâm không nhìn mắt của cô, thản nhiên trả lời: “Rất tốt.”
Cô thờ phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, tôi xem dự báo thời tiết gần đây đều có mưa và nỗi gió, anh có thẻ… để Bánh Trôi vào nhà được không? Tôi cảm thấy nó thật ngốc, nó không biết trốn mưa.”
Mục Đình Sâm nhìn cô một cái: “Là rất ngốc, nó có thể vào nhà, chỉ cần nó không đến kế bên tôi thì được.”
Thái độ anh so với trước đã thay đổi rất nhiều, Ôn Ngôn có chút yên tâm, ít nhất Bánh Trôi sẽ không phải tội nghiệp nữa, nếu đã nuôi dưỡng rồi thì cần có trách nhiệm, đây là dấu hiệu tốt.
Kính Thiếu Khanh không nói ở một bên quan sát, lúc này, một ý tá bước vào, kiểm tra sơ bộ cho Ôn Ngôn, đo nhiệt độ cơ thẻ, lúc y tá nhìn Kính Thiếu Thanh và Trần Mộng Dao, không thể không mỉm cười nói: “Kính thiếu, tôi còn nghĩ sao anh hùng hồn giúp tiền đâu, thì ra là vì ôm mỹ nhân về.”
Kính Thiếu Khanh nhíu mày lại, nói lắp lửng: “Đừng chê cười tôi, cô tranh thủ làm việc của cô đi.” Trần Mộng Dao không phải là kẻ ngốc, đã nhanh chóng nhìn ra.
Bệnh viện này cũng là bệnh viện nơi bố cô qua đời, y tá ở trạm y tá này cũng có chút quen thuộc, nôn nóng hỏi: “Chị gái, lời chị nói có ý gì vậy?”
Y tá mỉm cười nói: “Bố cô đã chết cũng được một thời gian rồi, nói ra cũng không vấn đề gì, lúc đầu phí phẩu thuật và tiền thuốc đều là Kính thiếu trả, lúc đó không phải cô còn hỏi tôi sao? Tôi không nói, Kính thiếu không cho nói… hiện tại hai người đã là một đôi đúng không? Lời nói đó cũng không là cái gì rồi. Người đã khuất rồi, còn người sống thì phải sống tốt, phải không? Phải nhìn về phía trước.”
Kính Thiếu Khanh giật giật khóe miệng, anh không nghĩ đến sự việc đã qua lâu như vậy lại bị y tá bán đứng, anh không muốn để lại danh nghĩa cho việc tốt này, thì chỉ là đơn giản trong lòng động lòng cảm thông…
Trần Mộng Dao cũng sững sờ, lúc đầu cô nghĩ đó là tiền của Triển Trì quyên góp, mặc dù sau này mới biết không phải là Triển Trì, người giúp cũng chưa từng tìm thấy, không ngờ tới lại là người ở bên cạnh cô… cô không khỏi nhìn thẳng Kính Thiếu Khanh, trong lòng có loại cảm giác hết sức kỳ lạ.
Ôn Ngôn cũng không ngờ đến là Kính Thiếu Khanh hào phóng giúp đỡ, đưa mắt nhìn Trần Mộng Dao, lúc này mọi người không nói một câu nói nào.
Sau đó đợi y tá đi ra, Trần Mộng Dao cúi đầu nhỏ tiếng nói: “Cảm ơn… anh quyên góp thì nói anh quyên góp, tại sao muốn giấu tên? Tốt xấu gì anh cũng phải để tôi biết anh là ai, sau này cũng có thẻ trả lại tiền cho anh. Lúc đó anh thực sự giúp tôi rất nhiều, thời gian đó là thời gian u tối nhất của cuộc đời tôi, cảm ơn anh.”
Kính Thiếu Khanh không thích bầu không khí khách sáo này cho lắm: “Thôi đi, cô không oán giận tôi thì tôi cảm ơn trời cảm ơn đất rồi, nào dám để cô cảm ơn tôi. Tiền không cần trả, quyên góp là quyên góp, mượn là mượn, cô thực sự muốn báo đáp, làm việc chăm chỉ ở công ty tôi là được.”
Trần Mộng Dao cuối đầu, đỏ mặt.
Kính Thiếu Khanh còn có việc, không nán lại được lâu, Trần Mộng Dao cũng phải mau chóng đi về, nên cả hai người cùng nhau rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm, bầu không khí thay đổi càng kỳ lạ, Ôn Ngôn chỉ mong má Lưu mau trở lại, không có người khác cô cảm thấy không dễ chịu, đặc biệt là những lời nói của má Lưu lúc sáng, kết hợp nghĩ đến hành động tối hôm qua của Mục Đình Sâm, trong lòng cô cảm thấy đặc biệt kỳ lạ…
Một lúc sau, Ôn Ngôn không nhịn được rồi nói: “Anh về đi, anh cũng rất bận, nhìn anh như thế này chắc Chương 102: Thay Đổi Thái Độ ngủ không được ngon, tôi như này cũng không cần ai, dù sao má Lưu cũng sẽ quay lại.”
Mục Đình Sâm phớt lờ cô, lấy điện thoại di động ra làm việc.
Cô vô tình xem qua điện thoại của anh, bên trong không có không có trò giải trí nào, đều là liên quan đến công việc, tùy tiện mở một tập tài liệu, thì là chữ nhỏ chỉ chít, xem xong khiến cô đau não.
Không lâu sau, má Lưu cuối cùng đến muộn, Ôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, trước tiên cô gọi má Lưu đến nói nhỏ: “Con muốn đi vệ sinh…”
Má Lưu gần nhưu không cười nói: ‘Con muốn đi vệ sinh thiếu gia không phải đang ở đây sao? Hai người các con là vợ chồng, sợ cái gì hả? Sao phải nhịn đến khi má đến, chuyện này có thể nhịn được sao?”
Ôn Ngôn lập tức cảm thấy đầu to lên hai vòng, hoàn toàn không dám xem vẻ mặt của Mục Đình Sâm, cô nói nhỏ hết mức có thể: “Sao má Lưu không đồng cảm cùng với con, ngược lại muốn quát to lên?”
Có lẽ là vì tránh bối rối, Mục Đình Sâm mở miệng nói: “Ngày mai tôi đi công tác, tối hôm nay má Lưu ở lại chăm cô, tôi đi trước.”
Lúc cửa phòng bệnh vừa đóng lại, Ôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, không khỏi than thở nói: “Má Lưu… má không thể nói nhỏ tiếng chút sao?”
Má Lưu không hiểu: “Cái gì cần nhỏ chút? Lại không có người ngoài, má lớn tuổi rồi, sao má cảm thấy có vẻ tiên phong hơn con một chút? Con là người trẻ tuổi ngược lại tư tưởng bảo thủ? Con với thiếu gia đều là người ngủ chung giường rồi, đi phòng vệ sinh còn ngại ngùng cái gì nữa? Má thực sự phục con rồi.”
Ôn Ngôn không giải thích nữa, giải thích cũng không hiểu, má Lưu đương nhiên không thể hiểu tình hình trước mắt của cô với Mục Đình Sâm. Cô thực sự rất ngượng.
Nằm ở bệnh viện cả tuần, bác sĩ cuối cùng thông báo có thể xuất viện rồi. Thời gian này Mục Đình Sâm không xuất hiện, vì công tác vẫn chưa trở về.
Không ai thích ở trong bệnh viện, thời gian xuất viện Ôn Ngôn vui vẻ không ít, vừa nghĩ đến trong nhà còn có Bánh Trôi đợi cô, cô nóng lòng muốn quay về rồi. Trên đường, Trần Nặc chuyên tâm lái xe, má Lưu có chút lo lắng. Ôn Ngôn hỏi: “Sao vậy má Lưu?”
Má Lưu nhìn cô, ngập ngừng nói: “Bánh Trôi… gãy chân rồi, chính là ngày con xảy ra tai nạn đêm hôm đó, ngày hôm sau thiếu gia tìm thấy nó thì đưa đi bệnh viện thú cưng, không có gì nghiêm trọng, hiện tại được chăm sóc tốt rồi, mỗi ngày mở đều có người chăm sóc riêng cho nó, ăn uống tốt, hồi phục cũng khá lên rồi, đêm hôm đó ai cũng không chú ý đến Bánh Trôi, con đừng có giận nhé…”
Ôn Ngôn đột nhiên nghĩ tới trước đó Mục Đình Sâm ở trong bệnh viện nói Bánh Trôi thật là ngốc, sau khi biết chuyện này, cô cũng không cảm thấy bất ngờ: “Không sao, còn sống là tốt rồi, là sơ suất của con, con không phải là chủ nhân tốt, tối đêm hôm đó con cũng không để ý, cũng không thu xếp tốt cho nó.”
Má Lưu thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh, xe đã về đến Mục trạch, lúc xuống xe Ôn Ngôn nhìn thấy ở ven đường có chiếc xe thể thao lớn màu đỏ, cô không quá hiểu về xe, một hồi không phân biệt ra là xe xa xỉ hiệu gì, thoạt nhìn trong người cảm tháy chiếc xe không hề rẻ, cũng là lần đầu tiên bị xe làm cho kinh ngạc, chiếc xe này là mẫu yêu thích nhất mà cô đã thấy qua, không phải một chiếc.
Cô thích thú xem đi xem lại nhiều lần, thì ngay lúc này, bước xuống xe là một cô gái trẻ mặc áo khoác da váy bó sát người màu đỏ, chân mang đôi giày cao gót cùng màu, ngay cả tóc cũng có mấy sợi tóc nhuộm màu đỏ. Màu này nhan sắc người bình thường rất khó kiểm soát, nhưng người phụ nữ trước mát này lại bày ra đỉnh cao nhan sắc, dáng người nóng bỏng thon thả.
Người phụ nữ đi thẳng về phía cô, đến trước mặt cô, mới tháo kính râm xuống: “Xin chào, tôi là Mạc Ninh, tạm thời cần ở nhờ Mục trạch, Đình Sâm hình như không có ở đây, cô là…”