Ôn Ngôn không nói gì nữa, chuyện như thế này xảy ra ngay trên bên cạnh mình, quy cho cùng thì vẫn là sẽ có áp lực tâm lý.
Thời tiết nóng nực, cảm giác đeo khẩu trang khá bức bối, thế nên cô cũng tháo ra.
Vết thương trên mặt lộ ra, Khúc Thanh Ca cũng bị giật mình liền hỏi: “Mặt của cô bị làm sao thế? Tôi còn thắc mắc sao giữa trời hè nóng nực này còn đeo khẩu trang, còn tưởng là cô bị cảm sợ lây sang cho trẻ con chứ?”
Đối với Khúc Thanh Ca, Ôn Ngôn cảm thấy là không cần thiết phải giấu giếm, bởi vì cô ấy nhất định không dám nói chuyện này cho Mục Đình Sâm biết: “Nếu như là tôi nói là, tôi bị mẹ của Quý Á Nam bắt cóc cô có tin không? Suýt chút nữa là chết trong tay bà ta, là bạn của Quý Á Nam, Kha Trăn cứu tôi, chính là vị bác sĩ Pháp y đã giám định ngón tay bị chặt đứt của Quý Á Nam, nói không chừng hai người cũng biết nhau đấy.
Chuyện này Mục Đình Sâm không biết, tôi cũng không dám nói gì, cũng không muốn truy cứu.”
Khúc Thanh Ca nhanh chóng đưa mắt nhìn ra xung quanh, phát hiện ngoài hai đứa trẻ ra thì không còn ai khác nữa, rồi cô ấy mới dám thở ra nhẹ nhõm: “Thật sao?
Trong án tượng của tôi thì mẹ của A Nam là một người phụ nữ rất hiền lành, có lẽ là cũng vì cái chết của A Nam nên mới khiến bà ấy bị kích động đến mức như vậy.
Ôn Ngôn… nói thật là gặp phải chuyện như thế mà cô vẫn không hề truy cứu, tôi thật là thay mặt A Nam nói lời cảm ơn với cô.”
Ôn Ngôn cười gượng gạo: “Kha Trăn cũng tìm tôi, Quý Á Nam cũng là bạn thời thơ ấu, lại là một con người đang sống như thế, tôi có thể hiểu được, tôi cũng không có chuyện gì cả nên cũng không cần thiết phải truy cứu nữa.
Tôi cũng hy vọng là có thể nhanh chóng bắt được hung thủ, như thế cũng có thể trả lại sự trong sạch cho Mục Đình Sâm.”
Mấy ngày sau, Kha Trăn đột nhiên liên lạc với Ôn Ngôn, nói là muốn đưa cô xem một thứ.
Ôn Ngôn có chút nghi hoặc, đoán là có thể liên quan đến chuyện của Quý Á Nam nên cũng không hề do dự, nên liền đi tìm Kha Trăn.
Mục Đình Sâm không để cho cô đi ra ngoài một mình, cô tốn rất nhiều sức lực mới có thể trốn được đám vệ sĩ đó, chuyện như thế này không thích hợp để cho Mục Đình Sâm biết.
Kha Trăn lái xe đưa cô đi đến một tòa nhà xây dựng giữa chừng bị bỏ hoang ở ngoại thành, xung quanh đây gần như là không có người ở, bờ tường của tòa nhà hoang phế đứng sừng sừng ở đó với rêu xanh bao phủ, cầu thang vẫn chưa được hoàn thiện nên có vẻ không được chắc chắn lắm, khắp nơi đều có thể nhìn tháy những vét rạn nứt khiến cho người nhìn cảm tháy rất bất an.
Kha Trăn khá bạo dạn, dẫu sao thì anh làm nghề Pháp y, nên đi ở phía trước, cũng không quên nhắc nhở Ôn Ngôn ở phía sau phải cẩn thận.
Ôn Ngôn có chút sợ cao, nên lúc đi lên cũng không dám nhìn xuống dưới.
Tòa nhà bị bỏ hoang như thế này cũng không biết là lúc nào sẽ sụp đổ, Kha Trăn đưa cô đến nơi như thế này rốt cuộc là muốn để cô nhìn thấy cái gì?
Leo được máy tầng lầu, cô nhìn thấy dải police line được cảnh sát quây lại để bảo vệ hiện trường.
Đột nhiên cô thấy.
chân mình mềm nhũn ra, suýt chút nữa là bị ngã, Kha Trăn nhanh tay đỡ lấy cô: “Cô làm sao thế?”
Giọng nói của cô trở nên có chút run rẩy, chống cự lại không muốn bước lên trước nữa: “Thi thể của Quý Á Nam đã được tìm thấy rồi sao… Là ở đây sao?”
Cô thậm chí là còn không dám ngửi mùi trong không khí nữa, nếu như thi thể của Quý Á Nam thật là bị vứt ở nơi như thế này, sau bao nhiêu ngày như thế thì sớm đã bị giòi bọ bò hôi thối không ngửi nỗi rồi, kể cả bên phía cảnh sát có đến khám nghiệm điều tra xong, đưa thi thể đi thì cũng vẫn còn mùi sót lại.
Kha Trăn lắc đầu: “Không phải là thi thể, thi thể vẫn chưa được tìm thấy, ở đây là hiện trường vụ án lúc A Nam bị hại, sau khi A Nam bị bắt cóc thì nơi cuối cùng bị bọn người đó chuyển đến chắc là ở đây.
Hiện trường có một vũng máu, trước khi A Nam chết thì chắc đã phải chịu không ít giày vò.
Ngón tay của A Nam cũng là bị cắt ở đây, chúng tôi điều tra hiện trường phát hiện ra được rất ít tổ chức cơ thể người, kết quả giám định… là thuộc về da tay của A Nam.
Trước khi ngón tay của A Nam bị cắt thì cậu ấy đã chết rồi, thi thể cũng không còn tác dụng gì nữa, chắc là đã bị vứt ở nơi nào đó, chỉ là hiện giờ vẫn chưa tìm thấy mà thôi.
Thời tiết như thế này, không ai lại vác theo một cái xác bốc mùi chạy trốn khắp nơi cả, như thế chẳng có ý nghĩa gì.”.
Danh Sách Chương: