Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



An Tuyết Ly yếu đến mức có thể ngất đi bất cứ lúc nào: “Con đang nói cái gì vậy? Mẹ không biết Ôn Ngôn đã nói gì với con nhưng mẹ không làm loại chuyện, mẹ không làm, chính là không làm! Mẹ ở nhà đến ngây người ta, chuyện của công ty vốn dĩ không hề tiếp xúc, chỉ là hôm đấy mẹ tới công ty thì liền xảy ra chuyện đó, không phải đúng lúc quá sao? Con còn nghỉ ngờ là mẹ đã hại Ôn Ngôn, tại sao không thử nghĩ lỡ như có người muốn nhân cơ hội tính toán mẹ? Đâu phải chỉ có mẹ hận Ôn Ngôn, cô ta cũng không hận mẹ sao? Con dám nói là cô ta không ghét mẹ không?”
“Ngay khi bước vào cửa, cô ta đã hỏi mẹ tại sao lại tính toán với cô ta.

Mẹ không làm điều đó nên đương nhiên sẽ không thừa nhận.

Cô ta đẩy mẹ xuống cầu thang, biết là chân của mẹ không tốt, không thể phản ứng trước kích thích, loại phụ nữ lòng dạ độc ác như vậy, con vẫn muốn ở bên cô ta ư? Con vẫn chưa nhìn thấy khuôn mặt thật của cô ta sao?”
Ôn Ngôn tức giận toàn thân run rẩy, nhưng cô vẫn không nói gì, nếu Mục Đình Sâm nghe lời An Tuyết Ly, thực sự tin điều đó, thì cô cũng chẳng còn phải giải thích, người đàn ông này, không đáng để cô chờ đợi, không xứng để bảo vệ cô.

Mục Đình Sâm không biết đang nghĩ gì, nửa ngày cũng chưa thốt ra được một câu, cuối cùng, anh chỉ nói một câu: “Dì nghỉ ngơi cẩn thận đi, lát nữa chú Lâm sẽ tới và đưa dì về nhà.”
Nói xong, anh quay người đi về phía cửa nơi Ôn Ngôn đang đứng, khi đi ngang qua cô, liền nắm lấy tay cô.

An Tuyết Ly đứng dậy hét lớn: “Đình Sâm!”
Mục Đình Sâm không dừng bước, cùng Ôn Ngôn rời khỏi bệnh viện.


Ôn Ngôn im lặng cả đoạn đường, để anh đưa cô đi về phía trước, kế tiếp, anh có chất vấn cô không? Lúc mới rời phòng bệnh, anh đối với An Tuyết Ly thái độ ôn hòa như vậy, có phải anh tin lời An Tuyết Ly nói rồi không?
“Tại sao em không nói với anh?” Anh đột ngột hỏi cô.

Ôn Ngôn giương mắt nhìn anh: “Nói cho anh biết cái gì?”
Anh buông cổ tay cô ra, thay vào đó là nắm lấy vai cô: “Anh đã biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, tại sao ngay từ đầu em không nói cho anh biết? Em nghĩ tự mình đi tìm bà ấy có ích sao? Chẳng lẽ em nghĩ là anh vẫn sẽ tin bà ấy và nghỉ ngờ em?”
Ôn Ngôn có chút sững sờ, không nhận ra là mình đã dừng bước: “Anh… anh không nghĩ là em đẩy bà ta xuống lầu sao?”
Mục Đình Sâm quay mặt lại nhìn cô, khóe môi cong lên ý cười: “Em nghĩ cái gì vậy? Nếu như em muốn làm như vậy thì em đã làm từ lâu lắm rồi.

Sẽ không chăm sóc bà ấy trong bệnh viện hơn một tháng trời, nhẫn nhịn ly hôn với anh.

Em đừng thuyết phục anh tiếp tục chịu đựng nữa.

Anh đã quyết định phải làm gì rồi, anh sẽ cho em một lời giải thích, và anh sẽ không bao giờ để em bị oan ức nữa.”
“Đình Sâm… “
Mục Đình Sâm đưa tay lên chạm vào má cô: “Được rồi, đừng khóc, anh đưa em về nhà trước, còn lại cứ giao cho.

anh.”
Ôn Ngôn gật đầu, nước mắt cô không kìm được, cô không phải là người sống tình cảm, nhưng khi anh dịu dàng nói những điều này với cô, cô vẫn cảm động, cô biết cái anh nói cho cô một lời giải thích nghĩa là gì.

Sau khi đưa Ôn Ngôn về nhà, Mục Đình Sâm liền rời đi.

Đến tận đêm khuya anh mới về Mục trạch.

Trước đây, mỗi lần anh về nhà đều có một sự mong đợi không thể giải thích được, bởi vì có người mà anh nhớ nhung ở nhà đang đợi anh ở nhà, nhưng bây giờ, mỗi khi anh về nhà, anh dường như khó mà cất bước, bởi vì người mà anh thương nhớ đã không còn ở đây.

Lúc vào cửa, phòng khách vốn dĩ tối om đột nhiên bật đèn, bởi vì chói mắt, ánh mắt của anh hơi híp lại, nhìn thoáng qua liền rơi vào An Tuyết Ly đang đứng ở đầu cầu thang.


An Tuyết Ly đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, dáng vẻ gầy yếu, giống như có thể bị gió thổi bay, băng gạc màu trắng trên đầu nhuộm một chút đỏ, đặc biệt chói mắt: “Sao bây giờ con mới trở lại? Lại ở chỗ của Ôn Ngôn kia sao? Cô ta là loại người như thế rồi tại sao con còn muốn ở cùng với cô ta? Có phải con muốn ép chết mẹ không?
Nhìn mẹ chết con sẽ vui vẻ lắm phải không? Tại sao con không hiểu nỗi khổ của mẹ?”
Môi mắp máy, lời nói giống như lưỡi dao sắc nhọn, khiến người ta chỉ muốn bà ngậm miệng lại ngay lập tức.

Mặt Mục Đình Sâm không chút cảm tình nói: “Mẹ nuôi của tôi mắc nợ dì, Ôn Ngôn không hề mắc nợ dì, tôi sẽ không để dì tiếp tục hành giày vò cô ấy nữa.

Mẹ nuôi của tôi là người có lỗi với dì, tôi sẽ từ từ trả lại… Từ giờ trở đi dì không được ra khỏi Mục trạch nửa bước, chờ khi vết thương của dì lành rồi thì sẽ đi chữa trị, lần này tôi sẽ không để dì trốn nữa.

Cho đến một ngày nào đó, khi dì khỏe hẳn, tôi sẽ đích thân đến đón dì ra, nuôi dưỡng dì cho đến lúc chết.”
An Tuyết Ly lắc lư, gần như không đứng vững: “Con… con nói cái gì? Con vẫn tin vào con tiện nhân Ôn Ngôn đó?
Con thà tin người ngoài chứ không phải mẹ?”
Mục Đình Sâm nhắm mắt hít thở sâu: “Trong miệng dì, cho tới nay không có một câu là thật, làm sao tôi có thể tin được? Cô ấy sẽ không làm chuyện như vậy, chúng tôi đã ở bên nhau mười mấy năm rồi, chính tôi nhìn cô ấy lớn lên, trong suốt những năm đó, là chúng tôi dựa vào nhau mà sống, cô ấy chính là người quan trọng nhát đối với tôi, dì dựa vào cái dì mà động tới cô ấy? Mong là sau này dì sẽ không nói bất cứ lời nào xúc phạm cô ấy.

Rõ ràng mọi người ai cũng có thẻ tốt, nều dì không muốn tốt, thì tôi chỉ có thể loại bỏ dì khỏi cuộc sống mình, giống như dì chưa từng xuất hiện trước đây!”
An Tuyết Ly ngồi phịch xuống bậc cầu thang, giương to mắt nhìn chằm chằm, nước mắt long lanh trên đôi mắt to của bà ta: “Con… con không sợ…”
Trước khi cô ta nói xong, Mục Đình Sâm đã nói tiếp: “Sợ: Cái gì? Sợ dì sẽ công khai mọi chuyện sao? Tôi đã từng sợ, vì tôi không muốn mẹ nuôi của tôi sau khi chết đi sẽ bị người khác chửi bới nhục mạ, tôi cũng không muồn đối xử quá đáng với dì, bởi vì trước mặt mọi người dì luôn giả vờ đáng thương.

Sự nhẫn nhịn của tôi đổi lại lại là việc ngày: càng quá đáng của dì, tôi đối với dì, đủ nhân từ rồi, đến lúc dừng lại rồi.

Nếu dì muốn tung những chuyện này ra bên ngoài, thì phải xem dì có bản lĩnh hay không đã.”
Nói xong, anh gọi Lâm quản gia: “Chú Lâm, cho người trông coi bà ấy.

Không được để bà ấy đi ra ngoài.

Bà ấy không được phép bước ra khỏi phòng nửa bước.

Khi bà ấy khỏi bệnh, chú sẽ gửi bà ấy đến một bệnh viện tâm thần để điều trị.


Cử người chăm sóc bà ấy, khi nào bà ấy khỏe hơn thì sẽ xuất viện.

Tôi mệt nên về phòng trước.”
Lâm quản gia đáp lại một tiếng và gọi hai người bảo mẫu đưa An Tuyết Ly trở lại phòng, nửa nhắc nửa kéo, An Tuyết Ly hét ầm nhà lên, Mục Đình Sâm phải bịt tai để không nghe thấy nữa.

Cuối cùng cũng vẫn đi đến bước này, anh đã hy vọng biết bao chuyện ăn cắp thiết kế này không phải do An Tuyết Ly làm ra.

Bằng cách đó, anh có thể sắp xếp tốt để bà ở ại, anh vẫn có thể nhớ đến sự tốt đẹp của bà, có thể rất lâu Sau này, vẫn có thể gọi bà một tiếng mẹ.

Ngày hôm sau, việc đầu tiên Mục Đình Sâm làm khi anh đến công ty chính là gọi Hướng Lệ đến văn phòng: “Cô đã bị sa thải.

Về lý do tại sao, chắc hẳn cô biết rõ.”
Hướng Lệ không bào chữa: “Tôi xin lỗi… Mục tổng.”
Vẻ mặt Mục Đình Sâm bình tĩnh: “Không phải Ôn Ngôn nói cho tôi biết là cô làm, mà là dì của tôi… cô có thể đến phòng tài vụ chính lấy tiền lương.”
Hướng Lệ có chút kinh ngạc, cô ta nghĩ Mục Đình Sâm nhất định sẽ mắng cô ta, nhưng không ngờ là anh lại nói những điều này một cách bình thản.

Thấy cô ta sững sờ, Mục Đình Sâm hỏi: “Tại sao? Cô không tin à? Cô nghĩ dì tôi sẽ không chỉ ra cô?”
Hướng Lệ định thần lại, vội vàng nói: “Không… tôi đi trước, Mục tổng, cảm ơn anh đã chiếc có tôi nhiều năm như vậy.

Mục thị là một nơi rất tốt, nhưng tiếc là những người như tôi không đủ may mắn để ở lại.

“.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK