Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ngày hôm sau, biệt thự Kính gia.

Trần Mộng Dao mở to hai mắt nhìn: “Cái gì? Người Khúc gia còn chạy đến Diệp gia náo? Còn đánh người? Làm sao anh biết?”
Kính Thiếu Khanh cảm giác lỗ tai đều sắp điếc rồi: “Em nhỏ giọng một chút, khí lực của em như thế chả giống người đang ở cữ gì cả… anh muốn biết tự nhiên sẽ biết, loại chuyện này cũng không tính là bí mật gì.

Nhưng mà em yên tâm, Khúc Thanh Ca không sao mà, dù sao cũng là người một nhà, có thể ra tay đánh chết cô ấy sao?”
Trần Mộng Dao vẫn cảm thấy tức giận bắt bình: “Là Diệp.


Quân Tước thu mua Khúc gia, liên quan gì đến Khúc Thanh Ca? Dựa vào cái gì tới nhà đánh người? Thật sự là một đám chó điên!”
Kính Thiếu Khanh đưa một chén canh nóng tới miệng cô: *Được rồi em, mau nhân lúc còn nóng uống đi, anh còn phải đến công ty.

Tối hôm qua Diệp Quân Tước trở về kịp thời, cũng giáo huấn người Khúc gia một trận rồi, xem như: hòa nhau, còn mượn cơ hội này để ký hợp đồng thu mua với người Khúc gia, cũng không tính là thua thiệt.

Trần Mộng Dao nhìn canh trong chén có chút buồn nôn: “Em không muốn uống, ngày nào em cũng uống loại này canh, lúc mang thai cũng không béo, ở cữ lại làm em tăng mấy chục cân, còn phải giảm béo! Anh bưng đi đi, đừng để mẹ anh nhìn thấy, em thật sự không muốn uống, quá ngán rồi!”
Kính Thiếu Khanh có chút bất đắc dĩ: “Mẹ anh cũng là muốn tốt cho em thôi, nói là lúc em sinh có xảy ra sự cố lớn như vậy, phải bồi bổ cơ thể thật tốt, đừng lo lắng linh tinh nữa, béo thì sau này có thể giảm béo, cơ thể sụp đổ thì không bồi lại được, em nhịn một chút đi, một chén nhỏ như thế, uống một ngụm xuống là xong rồi.”
Trần Mộng Dao lườm anh một cái: “Anh tưởng là giống như anh uống rượu một ngụm là xong? Cái này hậu vị rất lớn, dư vị ở trong miệng là vô hạn đó, em thật sự không uống đâu, anh bưng đi đi!”
Kính Thiếu Khanh không tin ném thử một miếng, ngoại trừ mùi vị thuốc bổ hơi nặng ra, hương vị cũng không tệ lắm, nhưng mà cô không muốn uống, anh cũng không cưỡng ép: “Được rồi, anh uống được chưa? Tránh việc mẹ anh nhìn thấy lại lo lắng, nói em cái này không ăn kia không uống, sợ trị không được cái miệng này của em.”
Anh vừa uống hai ngụm, Hạ Lam liền đẩy cửa tiến vào: “Làm gì thế? Canh này không phải để cho con uống, con muốn uống thì xuống bảo đầu bếp đi!”
Kính Thiếu Khanh cả mặt ấm ức: “Không phải con nhất định muốn uống, là cô ấy không muốn uống…” Lời nói chưa xong, anh liền bị Trần Mộng Dao nện một quyền vào chân: “Anh nói cái gì đó? Em không có không muốn uống!”
Kính Thiếu Khanh không hiểu vì sao phụ nữ lại có tâm tư phức tạp như vậy, chịu đau miễn cưỡng cười: “Vậy em tự uống đi…”
Trần Mộng Dao: “…

Hạ Lam nhìn ra mánh khóe: “Dao Dao, có phải con cảm thấy uống ngán rồi không? Con có thể trực tiếp nói với mẹ, không cần chuyển như thế, chúng ta đều là người một nhà, con còn sợ đắc tội mẹ sao? Thời gian ở cữ là thời gian phụ nữ suy yếu nhất, nhất định phải ăn tốt uống tốt mới được, nếu con đã cảm thấy canh này uống không thỏa mái, khẳng định tâm trạng cũng không tốt, con cứ nói thẳng với mẹ là được rồi.”
Trần Mộng Dao bất chấp nói thật: “Vâng… Là có chút ngán… Từ xuất viện trở đi đều uống, mỗi ngày uống bố lần, con chỉ ăn mỗi canh đã no rồi.

Con biết mẹ nấu canh cho con cũng vất vả, nhưng con thật sự không uống được nữa…”
Hạ Lam thở dài: “Đứa nhỏ nàu, còn khách khí như thế với mẹ, yên tâm đi, sau này mẹ đổi vị, bảo đảm không làm con uống ngán, đây không phải là mẹ tháy con không lên tiếng mới tưởng là con thích canh này sao? Thiếu Khanh, cút đến công ty, còn chày cối ở đây làm gì? Giờ có hai đứa con rồi, còn không tranh thủ thời gian kiếm tiền nuôi gia đình, chày cối ở đây có thể sinh con à?”
Kính Thiếu Khanh cảm nhận sâu sắc sự ghét bỏ đến từ mẹ ruột: “Đi, con đi, mẹ con hai người nói chuyện đi, con là dư thừa được chưa?”
Trần Mộng Dao nhắc nhở: “Anh đừng quên đến bệnh viện thăm con gái, thuận tiện chụp bức anh cho em! Hỏi bác sĩ xem bao giờ con có thể xuất viện!”
Ánh mắt Kính Thiếu Khanh hơi thu lại: “Được…”
Đi từ biệt thự Kính gia ra, Kính Thiếu Khanh đứng ở ven đường châm điều thuốc, đến khi Trần Mộng Dao hết tháng nguyệt tử, chuyện của con sẽ không lừa được nữa.

Cô vẫn cho là con rất khỏe mạnh, chỉ là bởi vì sinh non mới cần ở viện lâu như vậy, thật ra tình trạng con không tốt, sinh non suy yếu cộng thêm thời điểm xuất sinh thiếu dưỡng, cộng theo rất nhiều bệnh biến chứng, có thể gắng gượng qua hay không không xác định, càng không thể khẩn cầu khỏe mạnh.

Hút thuốc xong, anh lái xe đến cao ốc tập đoàn Mục thị, có hợp đồng cần, thuận tiện cũng đi tìm Mục Đình Sâm tâm sự.


Lúc anh đến, đúng lúc gặp Ôn Ngôn bị Mục Đình Sâm gọi vào văn phòng giáo huấn, bản thảo thiết kế Ôn Ngôn xảy ra chút vấn đề, chính cô sai, cô nhận lấy, Mục Đình Sâm cũng nghiêm túc: “Sai lầm cấp thấp như vậy em cũng phạm vào, sao em không học tập Đường Xán người ta một chút chứ? Trong lúc em làm việc đầu nghĩ cái gì thế?
Trong đầu toàn là bã đậu sao?”
Ôn Ngôn nhìn thấy Kính Thiếu Khanh tới, hướng anh ta cười cười, thừa cơ chuồn đi: “Em đi làm chút đồ uống cho.

hai người, hai người các anh nói chuyện đi, bản thảo em sẽ sửa ngay lập tức!”
Mục Đình Sâm giơ tay lên một cái, làm bộ muốn gõ đầu cô, cô chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy đau, chạy như một làn khói.

Kính Thiếu Khanh cười nị âu thật sự nỡ giáo huấn sao? Ở công ty là Hoàng đề, về nhà liền quỳ ván giặt đồ?”
Mục Đình Sâm tức giận nói: “Chỉ có cậu mới phải quỳ ván giặt đồ đi? Tôi không có khả năng động vào món đồ đó.

Tôi chỉ nói cô ấy vài câu như vậy, rất nghiêm khắc sao?.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK