Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Táp không hiểu: “Chỉ là dọn dẹp thôi mà, sao lại không làm tốt được? Cô làm tốt mà, cho dù là ở công ty hay ở nhà. Sau khi cô dọn vào nhà tôi, nhà tôi mới giống một cái nhà, sao đột nhiên lại nói thế? Có phải là có chuyện gì rồi không?” An Nhã không muốn nói những điều mà mình gặp phải ra, chỉ lắc đầu: “Không có, thực sự không có…

chỉ là tôi không muốn làm thôi. Tôi làm chưa được vài ngày, tôi không lấy lương đâu, tôi chỉ nói để anh biết thôi, thật đấy. Cảm ơn, bây giờ tôi sẽ về thu dọn hành lý, dọn ra ngoài.” Lâm Táp cau mày, với anh, chuyện này rất bất ngờ, rõ ràng lúc trước vẫn bình thường mà…

Nói thật, anh rất thích cảm giác về nhà có bữa cơm nóng hồi để ăn. Thế nhưng bây giờ An Nhã một mực muốn đi, anh cũng không có lý do gì để giữ lại: “Vậy…

cô định đi đâu sau khi dọn ra khỏi nhà tôi? Trần Mộng Dao giao cô cho tôi, tôi không thể không chịu trách nhiệm được, ít nhát cô cũng phải để tôi biết cô sẽ đi đâu chứ?” An Nhã không biết liệu mình có thể đi đâu, cô nói dối: “Tôi đã tìm được chỗ ở rồi, anh không cần lo đâu. Anh cứ bận việc của anh đi, tôi đi trước đi.” Nói xong, cô sợ lời nói dối của mình bị vạch trần nên vội vàng rời khỏi phòng làm việc.

Lâm Táp vốn muốn nói gì đấy nhưng cô đã đi xa rồi.

Về đến nhà của Lâm Táp, An Nhã thu hành lý của mình lại, lau dọn nhà một lượt rồi mới rời đi. Đi trên đường, gió lạnh thấu xương, dòng người vội vã, chỉ có cô là lang thang, không có nơi để đi, không hề hòa hợp với thành phố này.

Lần đầu cô thấy bất lực như vậy, cho dù lúc trước có nghèo đến mức nào thì cô cũng có nơi để ở, vậy mà bây giờ cô chẳng có nơi nào để đi. Cô thấy hơi hối hận vì rời khỏi quê hương để đến thành phố lớn này.

Thành phố này tuy lớn, thế nhưng lại không có chỗ để cô dừng chân.

Đi mệt rồi, cô tìm đại một công viên để ngồi nghỉ. Hôm nay gió lớn một cách lạ thường, bàn chân cô lạnh đến mức bắt đầu thấy đau. Đến khi bầu trời bắt đầu tối cô mới lên đường tiếp, tìm một khách sạn nhỏ để dừng chân tạm.

Bác gái ngồi ở quầy lễ tân khách sạn đang cắn hạt dưa nhìn cô một lượt, đánh giá: “Thuê phòng hả? Một người sao?” Cô gật đầu, đưa chứng minh thư ra: “Bao nhiêu một đêm?” Bác gái nhỗ vỏ hạt dưa ra: “Một trăm!” Ở quê cô, nơi rách nát thế này một đêm cùng lắm cũng chỉ bằng một nửa giá đó, cô thực sự không có nơi nào để đi nữa, bất đắc dĩ nên mới phải đồng ý. Cô lấy một tờ một trăm ra: “Được thôi…” Bác gái giật nhanh tờ tiền trong tay cô, nhìn thật kĩ xem có phải tiền thật không, chắc chắn không có vấn đề gì rồi mới đưa thẻ phòng cho cô: “Trả phòng trước 12 giò trưa mai, qua 1 phút thì tính thêm một ngày, có nước nóng hay không thì phải xem vận may của cô thế nào. À đúng rồi… buổi tối có ai gõ cửa cũng đừng mở, ở đây không yên bình lắm đâu, xảy ra chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm đâu.” Lời của bác gái làm cô rất sợ: “Gì cơ? Tối sẽ có người gõ cửa sao? Những người đó là ai thế?” Bác gái kia đã nhận tiền rồi, không hề muốn che giấu: “Mấy thằng điên say rượu, không chừng còn cả nghiện nữa… cướp giật, đang sóc thuốc, thể loại nào cũng có. Tiền tôi đã nhận rồi, ở hay không tùy cô, không trả lại tiền đâu.” Cô vốn đã sợ lắm rồi, nghe bác gái kia nói không trả lại tiền, An Nhã hơi do dự nhưng vẫn cố ở lại.

Lâm Táp tan làm xong về nhà, anh bỗng cảm thấy rất trống rỗng. Căn nhà rõ ràng đã được dọn dẹp qua, rất sạch sẽ, không thấy một cọng tóc nào cả, chỉ là An Nhã không ở đây nữa thôi. Anh thấy không yên tâm, gọi cho Trần Mộng Dao: “An Nhã ở đâu?” Trần Mộng Dao nghe vậy thì đơ luôn: “Không phải đi làm ở chỗ anh sao? Ở cũng ở chỗ anh luôn, sao anh lại hỏi tôi cô ấy ở đâu?” Lâm Táp hít sâu một hơi: “Cô nói cô ấy cũng không tìm cô? Hôm nay cô ấy từ chức, bảo là tìm được chỗ ở rồi, dọn ra khỏi nhà tôi luôn. Tôi tưởng cô biết… cô ấy không tìm cô sao?” Trần Mộng Dao vốn đang đau đầu vì chuyện của Kính Thiếu Khanh, bây giờ An Nhã lại có chuyện, cô sốt ruột đến mức muốn nói bậy: “Rốt cuộc là thế nào? Cô ấy không hề tìm tôi, tôi còn tưởng cô ấy sống với anh tốt lắm, rốt cuộc là làm sao?” Lâm Táp thấy hơi đau đầu: “Tôi cũng không biết, đột nhiên cô ấy nói với tôi là muốn từ chức, tôi cũng thấy lạ, rõ ràng lúc trước cô ấy làm việc ổn lắm mà. Lúc cô ấy đến tìm tôi ở phòng làm việc cũng hơi lạ, tôi chưa kịp hỏi thì đã đi mắt rồi. Thế này đi, tôi gọi cho cô ấy trước.” Nói xong, anh cúp điện thoại rồi gọi cho An Nhã nhưng bên kia lại tắt máy rồi. Lúc này, anh thực sự thấy hoảng, anh nhắn tin cho Trần Mộng Dao: “Không gọi được, tìm người thôi.” Trần Mộng Dao thấy tin nhắn, âm thầm mắng một cái, khoác áo vào, cầm chìa khóa xe lên rồi ra ngoài.

May là hôm nay cô không làm thêm giờ, Kính Thiếu Khanh vẫn đang bận ở công ty, trước mắt cô không tìm được ai để giúp cả, chỉ có thể đi tìm với Lâm Táp.

Trong khách sạn, An Nhã vẫn chưa sạc điện thoại, diện thoại của cô cũ lắm rồi, hết pin là sẽ tự động tắt máy, phải sạc lâu lắm mới mở lại được. Cả ngày không ăn gì, cô không dám đi ra ngoài mua đồ ăn một mình vì những lời bác gái ở quầy lễ tân nói. Thấy mì tôm trên kệ, cô đun nước nóng rồi úp một hộp mỳ. Cô vô tình phát hiện ra chiếc Durex bên cạnh, cô thấy rất ngượng, lấy thứ gì đó để chặn lên.

Lúc chiều cô hơi nhớ quê, nhưng bây giờ nghĩ thông suốt rồi, nếu đã đến rồi thì không làm nên chuyện quyết không về, không cầu phú quý, chỉ cầu cuộc đời phải sống một cách có ý nghĩa. Ngày mai cô sẽ đi tìm việc, số tiền trong người đủ để có sống ở khách sạn nhỏ này một thời gian rồi. Chỉ cần tìm được công việc thì cô sẽ suy nghĩ đến việc thuê nhà ở gần công ty.

Cô không biết bây giờ Trần Mộng Dao và Lâm Táp đang đi khắp nơi để tìm cô, cô ngồi trên ghế, ôm đầu gối, nhìn chằm chằm vào cốc mì tôm đang dần mềm ra. Không lâu sau, mùi mì tôm bắt đầu thơm lên.

Ăn uống no say xong, cô nhìn qua phòng tắm, thực sự là rất đơn giản, lại còn hẹp nữa. Cô mở vòi hoa sen ra, không hề có nước nóng. Bây giờ cô không tiện để tắm, vết bỏng trên tay cô tuy đã dần đóng vầy rồi nhưng vẫn rất đau, để nước vào thì sẽ rất dễ bị nhiễm trùng. Vậy nên không có nước nóng cũng không sao cả.

Cô nằm xuống chiếc giường có mùi mốc, cho dù chiếc đệm hơi ẩm, nằm bao lâu chiếc đệm cũng chẳng ấm lên, thế nhưng vậy cũng tốt hơn là ngủ ngoài đường.

Vì sợ nên cô đặt chiếc tủ chặn trước cửa, như vậy thì cho dù có ai xông vào cũng không mở cửa ra ngay được.

Cô ngủ thiếp đi được một lát thì bị động tĩnh ngoài hành lang đánh thức, nghe tiếng thì chắc là một đám người trẻ tuổi uống say rồi, giọng rất to. Cô lo lắng đợi động tĩnh đó nhỏ dần rồi mới cẩn thận đứng lên, mở máy điện thoại. Ở ngoài có một mình, chỉ khi điện thoại trong trạng thái mở máy thì mới cảm giác an toàn hơn. Nếu có xảy ra chuyện gì thì cũng có thể báo cảnh sát ngay.

Phải qua nửa phút thì điện thoại mới bật được nguồn, sau đó là hơn mười cuộc gọi nhỡ và tin nhắn nhảy vào mặt cô, đều là của Lâm Táp và Trần Mộng Dao.

Cô hơi ngơ ngác, bọn họ đang tìm cô sao? Cô nhìn thời gian, bây giờ là hơn chín giờ tối, chắc chắn là bọn họ sốt ruột muón chết rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK