Mục lục
Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong lời cuối cùng, Tưởng Hàm đã quên không khống chế âm lượng của mình.

Những câu này không chỉ hai người bọn họ nghe được, mà cả lớp cũng nghe được tiếng của Tưởng Hàm nói.

Làm cho mọi người nghĩ đến drama trong mấy ngày nay.

Vốn dĩ Thương Hạo tìm đến Đàm Nhĩ Thư đã làm cho mọi người cảm thấy có chút kỳ quái, dù gì lúc trước người mà Thương Hạo thổ lộ chính là Khuyết Chu.

Tại sao mới có một ngày nghỉ cuối tuần, đối tượng lại từ Khuyết Chu biến thành Đàm Nhĩ Thư??

Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

Thổ lộ với Khuyết Chu không được lại nhảy sang người khác sao?!

Ánh mắt của rất nhiều người đã bắt đầu có chút không thích hợp.

Trên mặt Đàm Nhĩ Thư đã vô cùng khô nóng, cô ta cảm thấy Tưởng Hàm nói chuyện này ra trước mặt nhiều người như vậy khiến cô ta cảm thấy mất mặt.

Sự thật là bây giờ cô ta cảm thấy rất xấu hổ.

Cô ta đỏ mắt mạnh mẽ đứng lên: "Tớ không muốn nói chuyện với cậu nữa!"

Dứt lời, cô ta chạy ra khỏi lớp học.

Lớp trưởng vốn định ngăn cản, nhưng nhìn vẻ mặt đen lại của Tưởng Hàm, cũng không đuổi theo nữa, dù gì còn vài phút nữa là tan học.

Ở trong không gian hệ thống, hạt vừng nhỏ có chút vui sướng khi thấy người khác gặp họa: "Tỷ tỷ, ta biết tình bạn của hai người kia yếu ớt nhưng không ngờ lại yếu ớt đến như vậy! Cứ như vậy, hai người này có thể triệt để cạch mặt nhau không?"

Khuyết Chu vừa viết công thức trên giấy vừa lắc đầu trong lòng.

"Sẽ không, hai người bọn họ bây giờ còn chưa đến lúc thật sự ầm ï, chờ tỉnh táo lại, Đàm Nhĩ Thư sẽ tìm Tưởng Hàm xin lỗi." "Hả???" Hạt vừng nhỏ khiếp sợ: "Đàm Nhĩ Thư đã bị Tưởng Hàm nói trước mặt cả lớp, cô ta còn muốn tìm Tưởng Hàm xin lỗi???"

"Bởi vì Đàm Nhĩ Thư không thể không có Tưởng Hàm." Khuyết Chu nói.

Hai người quen nhau nhiều năm như vậy.

Đàm Nhĩ tìm được vô số cảm giác ưu việt trên người Tưởng Hàm.

Trước khi vào trung học, Đàm Nhĩ Thư có chút mập mạp, nhưng sau khi vào trung học đã bắt đầu giảm cân, sau đó dưới sự phụ trợ của Tưởng Hàm, có vẻ càng thêm đẹp mắt, nhưng loại đẹp này dân dân trở nên bình thường trong mắt đám học sinh trung học nên không đáng nhắc tới.

Không nói giá trị nhan sắc bị Thương Hạo liếc mắt một cái đã nhìn trúng.

Có rất nhiều cô gái xinh đẹp, thanh thuần đáng yêu hoặc là đoan trang dịu dàng, có chút cool ngầu.

Rời khỏi nơi bọn họ sống nhiều năm đến thành phố lớn này, Đàm Nhĩ Thư mới phát hiện ra rằng bọn họ thực sự nhỏ bé.

Hơn nữa Đàm Nhĩ Thư biết rõ, chỉ có Tưởng Hàm mới nguyện ý chơi với mình, cô ta là bạch liên hoa, hầu như cả lớp đều có thể cảm giác được, cho nên mới thấy nhân duyên của Đàm Nhĩ Thư rất bình thường.

Quả nhiên, không quá hai ngày sau, hạt vừng nhỏ ngạc nhiên phát hiện Đàm Nhĩ Thư và Tưởng Hàm lại một lần nữa tay trong tay đi học, quan hệ tốt đẹp giống như chưa từng phát sinh cãi vả trong mấy ngày trước.

Vì Thương Hạo nghênh ngang xuất hiện trước cửa lớp gọi Đàm Nhĩ Thư đi, nên đối tượng bát quái tám chuyện của mọi người chuyển từ Khuyết Chu sang trên người Đàm Nhĩ Thư, không ít người chạy đến hỏi Đàm Nhĩ Thư có phải đang yêu đương với Thương Hạo không?

Bình thường lúc này, Đàm Nhĩ Thư đều sẽ nhanh chóng lắc đầu nói không phải.

Tuy rằng lắc đầu nhưng vành tai của cô ta đã phiếm hồng, ánh mắt né tránh, vẻ mặt thẹn thùng, rất khó để người khác không nhận ra điểm này.

Mà nguyên chủ bị mọi người cô lập trong cốt truyện cũng bởi vì Thương Hạo đến tìm Đàm Nhĩ Thư mới dần bị người ta lãng quên.

Chỉ có điều từ sau khi Thương Hạo tới tìm Đàm Nhĩ Thư, hạt vừng nhỏ luôn cảm thấy Đàm Nhĩ Thư này luôn vô tình hoặc cố ý đứng trước mặt đại lão khoe khoang cái gì đó.

Ví dụ như lúc này.

Khuyết Chu đang giải đề vật lý thì Đàm Nhĩ Thư cầm một quyển sách đi tới.

Buổi trưa là giờ nghỉ trưa, tất cả mọi người đều đang đọc sách, các bạn trong lớp có thể nhìn ra quan hệ giữa Khuyết Chu và Đàm Nhĩ Thư rất không bình thường.

Từ lúc khai giảng đến giờ hai người chưa từng nói chuyện với nhau.

"Khuyết Chu." Giọng nói của Đàm Nhĩ Thư rất mềm mại, cô ta đi đến bên cạnh Khuyết Chu, nhìn thấy cô đang giải đề, trong ánh mắt thoáng có tia trào phúng.

Khuyết Chu ừ một tiếng, đầu cũng không ngẩng lên: "Chuyện gì?"

"Tớ có mấy đề không giải được, cậu có thể chỉ cho tớ được không?"

Cả người hạt vừng nhỏ cực kỳ khó chịu, nó vặn thân rắn của mình hai cái: "Tỷ tỷ, lúc Đàm Nhĩ Thư nói chuyện, ta cứ cảm thấy giống như đè nén cổ họng, ta thật sự chịu không nổi cái giọng này!"

Ngược lại Khuyết Chu không chút gợn sóng nào, cô nhìn quyển sách bài tập mà Đàm Nhĩ Thư cầm tới.

"Cụ thể là đề nào?"

Đàm Nhĩ Thư ngẩn người, bày những đề khó nhất ở phía sau quyển sách cho Khuyết Chu.

Thật ra ngay từ đầu Đàm Nhĩ Thư đã cảm thấy kỳ quái, sao Khuyết Chu lại có thể tham gia vào đội thi vật lý được.

Là bạn cùng lớp, cô ta biết rõ nhất thành tích toán học và vật lý của Khuyết Chu rốt cuộc như thế nào.

Miễn cưỡng cũng tốt nhưng tuyệt đối không đủ tư cách tham gia thi vật lý.

Hôm nay cô ta cố ý lấy mấy đề khó này để thăm dò Khuyết Chu, bởi vì cô ta cảm thấy Khuyết Chu có thể tham gia đội thi vật lý toàn bộ đều là vì Kỳ Hứa.

Nghĩ đến Kỳ Hứa, trong mắt Đàm Nhĩ Thư lại hiện lên một tia ghen tị.

Cho dù Thương Hạo thật sự đẹp trai, nhưng cũng không như Kỳ Hứa, hơn nữa Thương Hạo người này vui buồn thất thường, trong khoảng thời gian này vui vẻ cũng thật vui vẻ, nhưng cô ta thật sự chịu không nổi tính cách của Thương Hạo.

Không giống Kỳ Hứa, tuy rằng trong nhà không quyền thế không thế lực, nhưng chỉ bằng bản lĩnh của Kỳ Hứa, sớm muộn gì cũng có thể trở thành người giàu có.

Người như vậy tại sao lại thân thiết cùng Khuyết Chu như vậy chứ!

Trong lòng Đàm Nhĩ Thư hừ lạnh một tiếng, sau đó chỉ vào mấy đề khó ở phía sau: "Mấy đề này thật sự rất khó, tớ không biết làm."

Giọng nói của cô ta quả thật rất buồn nôn, người bên cạnh nghe Đàm Nhĩ Thư hỏi đề, cũng tiến lại gần: "Đề nào? Tớ cũng có một số câu không biết làm muốn hỏi cậu ấy đây."

Khuyết Chu cười khẽ: "Sau này tớ sẽ thu học phí dạy kèm cho các cậu đấy."

"He he, nếu tớ thật sự thi đậu vào trường đại học mà tớ mong muốn.

Khuyết Chu, tới tuyệt đối sẽ mở đại tiệc mời cậu."

"Vậy cậu cũng dạy cho tớ đi."

Vốn dĩ Đàm Nhĩ Thư muốn thăm dò Khuyết Chu, sau khi thấy một đám người vây quanh Khuyết Chu, đều hỏi đề này phải giải như thế nào.

Mặc dù lớp của nguyên chủ không phải là lớp trọng điểm, nhưng dù sao cũng là trường trung học tốt nhất thành phố, bầu không khí học tập cũng không tệ lắm.

Khuyết Chu nhìn quanh một vòng, phát hiện tất cả mọi người đang đọc sách, cô đứng lên hỏi lại: "Vừa rồi có nhiều bạn hỏi tớ mấy câu hỏi ở phía sau sách toán và vật lý như thế nào đúng không? Nếu mọi người không hiểu ở chỗ nào, tôi có thể đứng trên bảng đen giảng lại một lần cho các bạn trẻ nghe một chút." Vẻ mặt của cô rất tự nhiên nói ra ba chữ các bạn trẻ.

Mặc dù mặc đồng phục học sinh, nhưng trong nháy mắt đứng lên, thật sự có loại cảm giác là một giáo viên.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu có nghi hoặc không tin, cũng có người gật đầu đồng ý.

Khuyết Chu mỉm cười nhìn Đàm Nhĩ Thư, trả lại quyển sách cho cô ta: "Cậu trở về vị trí đi, tôi giảng luôn trên bảng là được rồi."

Quạt điều hòa trong lớp học đang chậm chạp quay, cô gái cũng chầm chậm đi lên bục giảng.

Đàm Nhĩ Thư ngồi ở vị trí của mình, cùng Tưởng Hàm ngửa đầu nhìn.

"Khuyết Chu nhất định là đang khoác lác." Tưởng Hàm nói.

Đề bài kia khó như vậy, giáo viên cũng nói là khó giải, cho dù thành tích của hai người này không tốt, cũng đậu vào trường Nhất Trung, nhưng cũng không giải được hai đề này.

Thành tích của Khuyết Chu và thành tích của hai người này không chênh lệch nhau là bao, làm sao có thể giải ra được chứ?!

Đợi lát nữa mất mặt từ trên bục giảng về đến nhà cho xem.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK