Nhìn ánh mắt cực kỳ trong suốt của Khuyết Chu, không khỏi để cho hạt vừng nhỏ nhớ tới lúc còn ở thế giới thứ nhất, hình như nam chính cũng là vẻ mặt như thế này.
Nó thăm dò mở miệng hỏi: "Tỷ tỷ, nam chính này sẽ không giống như nam chính ở tiểu thế giới thứ nhất chứ?! Nhìn dáng vẻ như hắn rất biết diễn!"
"Tôi lại hy vọng hắn diễn như vậy, nhưng đáng tiếc, thế giới này hắn rất ngây thơ, nhưng mà bạn nhỏ ngây thơ cũng rất đáng yêu, cũng giống như hạt vừng nhỏ mi vậy."
Hạt vừng nhỏ đột nhiên được khích lệ mà sửng sốt.
Vừa mới chuẩn bị nhếch miệng cười, chợt nghe Khuyết Chu mở miệng nói: "Cũng dễ lừa như vậy."
Hạt vừng nhỏ: "222222"
Hu hu hu hu hu, nó có chỗ nào dễ bị lừa chứ! Chẳng qua nó có chút trầm mê sắc đẹp thôi mà! Chuyện này thì có gì sai sao?!
Có lẽ do ánh mắt của Khuyết Chu thay đổi, Nhan Trạch nhận ra không khí dường như trở nên có chút vi diệu.
Nhất là ánh mắt Khuyết Chu nhìn anh, lại khiến tai anh bắt đầu nóng lên.
Anh hoảng hốt, cúi đầu và hai miếng cơm: "Hiểu lầm... hiểu lầm cái gì?"
"Không có gì, chỉ là cảm thấy trí nhớ của đạo gia vô cùng tốt, nghe một lần đã nhớ tên của tôi khiến tôi cảm thấy rất vinh hạnh."
Bản thân Nhan Trạch cũng cảm thấy kỳ quái.
Rõ ràng khi đó anh còn ôm thái độ nghi ngờ với Khuyết Chu, nghi ngờ cô là một con yêu tinh, còn có thể là đồng bọn của Đỗ Phong.
Nhưng khi nghe Đỗ Phong gọi tên Khuyết Chu, anh lập tức nhớ kỹ hai chữ này.
Thức ăn ở trong miệng tỏa ra mùi thơm, anh bỗng nhiên phát hiện trước kia sư phụ nấu ăn không ngon chút nào, anh cho là mình có thể ăn được đồ ăn như vậy, nhưng so sánh với đồ ăn trước mắt này mà nói, quả thật như đồ cho heo ăn.
Nếu nói hơi khoa trương một chút thì đây là bữa cơm ngon nhất mà Nhan Trạch từng ăn.
Nhưng anh ngượng ngùng, chỉ nuốt thức ăn vào, sau đó gật đầu: "Bởi vì tên của cô cũng rất... rất êm tai, cho nên tôi đã nhớ kỹ cái tên này."
Khuyết Chu ừ một tiếng: "Cơm nước xong nhớ dọn dẹp chén đũa."
Dứt lời, cô buông chén đũa trong tay xuống, Nhan Trạch liếc mắt một cái, trong bát vốn chỉ có một miếng cơm nhỏ, cô lại càng không ăn được mấy miếng.
Ngược lại anh không ngừng ăn cơm, hơn phân nửa đồ ăn trên bàn này đều bị anh ăn hết.
Anh lại bắt đầu ngượng ngùng, chỉ gật đầu căn bản cũng không dám từ chối.
Khóe miệng của Khuyết Chu nhếch lên, khẽ cười một tiếng: "Đạo gia, anh không cần phải thận trọng như vậy, bây giờ tôi giúp anh đi dọn dẹp phòng, chờ anh rửa chén xong là có thể nghỉ ngơi."
"Được..."
Nhà bếp được thiết kế kiểu mở, kết cấu phòng thông suốt với nhau, ngay từ đầu Khuyết Chu nhìn trúng kiểu thiết kế này nên mới thuê, trừ nhà vệ sinh là có cửa, những nơi còn lại chỉ cân Khuyết Chu nằm trong phòng mình ngủ, đều có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.
Nhưng mà đại đa số mọi người hình như cũng không thích kiểu thiết kế như vậy, sẽ cảm thấy phòng ngủ không có cửa sẽ không có cảm giác an toàn.
Lúc Nhan Trạch rửa chén, anh cảm thấy hoảng hốt, giống như mình trở lại những ngày tháng sư phụ mình còn sống.
Tuy rằng lúc sư phụ còn sống, anh vừa phải nấu cơm, cũng phải rửa chén, nhưng trong nháy mắt này, Nhan Trạch cảm thấy mình lại có nhà để về một lần nữa.
Chỉ có điều, trên núi không có nước máy, càng không có nước máy có thể điều chỉnh nhiệt độ nước khi rửa chén.
Anh thường đỏ mắt vì cái lạnh vào mùa đông, nhưng cũng rất hạnh phúc.
Lúc kịp phản ứng lại, khóe miệng của Nhan Trạch khẽ nhếch lên lại một lần nữa hạ xuống.
Vào lúc phụ qua đời, bản thân anh đã không còn nhà nữa.
Ánh mắt của anh rất mất mát, lại bị suy nghĩ đau thương một lần nữa bao phủ lấy mình.
Cho nên Nhan Trạch hoàn toàn không chú ý đến người đứng sau mình.
"Đạo gia, anh rửa chén lâu quá." Giọng nói kia từ bên tai Nhan Trạch truyền đến.
Anh sợ tới mức giật mình, nước rửa chén có chút trơn, ngay cả cái đĩa trên tay cũng cầm không vững, thiếu chút nữa rơi xuống.
Tiếng thở dài truyền đến, Khuyết Chu đưa tay, đè người Nhan Trạch về phía trước, cuối cùng cũng tiếp được cái đĩa kia.
Lần này hai người cách càng gần.
Khuyết Chu quay đầu nhìn anh, dùng tay kia sờ sờ đầu anh: "Lần sau cẩn thận một chút."
Vốn còn cảm thấy không khí này có chút mập mờ, cảm thấy Khuyết Chu có gì đó không đúng, Nhan Trạch lập tức đỏ mặt gật đầu: "Được... Tôi sẽ chú ý."
Khuyết Chu: "Hạt vừng nhỏ, thấy không? Có phải hắn rất dễ lừa gạt, giống như mi lúc trước không?”
Đột nhiên bị cue khiến hạt vừng nhỏ không nói được lời nào.
"Người ta bây giờ học hỏi được nhiều thứ, rất thông minh có được không?II!"
"Vậy lát nữa ta đi mua cho mi hai ly trà sữa, ly lớn thêm kem được không?”
Con rắn nhỏ vừa rồi còn nằm bò trên sô pha, trong nháy mắt ngẩng đầu lè lưỡi, điên cuồng gật đầu: "Được, được, được!"
Khuyết Chu cười: "Đúng là dễ lừa gạt."
Hạt vừng nhỏ: "..." Không chơi với tỷ tỷ nữa!!!
Nó rầm rì hai tiếng, tức giận thiếu chút nữa thắt mình thành cái nơ bướm trên ghế sô pha.
Vừa quay đầu nhìn trên màn hình đang hiển thị trạng thái tinh thần của ký chủ rất tốt, tiểu xà suýt nữa quên mất chuyện mình bị lừa.
Vẫn là nam chính ở đây, tâm trạng của đại lão mới tốt lên được.
Lúc đối đầu với Diêu Hòa Khôn và Đỗ Phong, đại lão vẫn luôn ở bên bờ vực muốn hắc hóa, nó sợ đại lão lật tay một cái muốn hủy diệt cả cái thành phố này.
Rửa bát xong, Nhan Trạch đứng ngây ngốc trong bếp rất lâu, phòng bếp rất sạch sẽ đơn giản.
Anh mang áo quần của mình đến phòng nhỏ, nói là phòng nhỏ, nhưng thật ra không nhỏ chút nào, bên trong còn có một cái ban công.
Khăn trải giường màu xám sạch sẽ.
So sánh với mỹ mạo có lực sát thương của Khuyết Chu, khắp nơi trong căn nhà này đều viết lên mấy chữ khiêm tốn và thần bí.
Dường như cô rất thích hoa hồng, cũng rất thích màu xám và màu đen, đạo bào trên người anh mặc cũng là màu xám.
Duy chỉ có Khuyết Chu mặc một thân váy ngủ tơ tằm màu lam kia, là một vệt sáng duy nhất trong nhà này.
Đạo bào trên người Nhan Trạch thật sự là có chút nổi bật, nhưng anh không có biện pháp, Khuyết Chu chỉ có thể tìm một cái áo T - shirt vô cùng rộng rãi và quần mà nguyên chủ rất ít mặc cho anh mặc.
Cũng may anh gầy, chỉ là cái kia quân yếm có chút ngắn, nhưng so với một thân đạo bào thì tốt hơn nhiều.
Lúc ra khỏi cửa, Nhan Trạch tựa như một học sinh tiểu học nhìn cái này ngó cái kia, gắt gao đi theo Khuyết Chu, sợ mình bị lạc mất cô.
Hạt vừng nhỏ lại một lần nữa cảm thán, thật sự giống như con chó nhỏ, nó nhìn người ta dắt chó đi dạo trên đường, nam chính cũng giống bộ dáng như vậy.
Chó lớn hình người ai mà không thích chứt
"Nhan Trạch, sư phụ anh chưa từng dẫn anh xuống núi sao?" Khuyết Chu vừa đi vừa hỏi.
Căn nhà mà cô thuê cách phố buôn bán không xa lắm, đi bộ hơn mười phút là đến.
Nhan Trạch lắc đầu: "Không có."
"Vậy trong khoảng thời gian anh xuống núi này, cũng chưa thử qua thứ gì sao?"
"Tôi không có tiền..."
"Vậy lát nữa tôi dẫn anh đi mua điện thoại, dẫn anh đi chơi một chút, có đi không?"
Con chó nhỏ đạo sĩ Nhan Trạch lập tức sáng mắt, nhưng rất nhanh lại gục xuống: "Nhưng tôi không có tiền..."