Người ấy bị phế một nửa tu vi, trở lại làm con người, việc tu luyện vốn gian nan, càng gian nan hơn khi trên Thần giới toàn là thiên tài.
Nhưng lúc Khuyết Chu bị thương, người ấy biết rõ mình chỉ cần hao phí chút thời gian là có thể khôi phục, chỉ là toàn bộ tu vi của sẽ biến mất, cùng lắm thì tu luyện lại từ đầu.
Nhưng người ấy vẫn cố gắng truyền toàn bộ tu vi của mình sang cho cô.
Khi đó, bạn tốt của cả hai người bọn họ hỏi người ấy có đáng giá không?
Khuyết Chu vĩnh viễn cũng không quên được ánh mắt lúc người ấy nhìn mình, vừa kiên định lại dịu dàng nói: "Đáng giá.
Khuyết Chu chưa bao giờ là người có đầu óc yêu đương, không phải là người vì tình yêu mà từ bỏ tất cả, từ bỏ nhiệm vụ.
Nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, có được thứ mình có thể có, bất luận như thế nào cô cũng sẽ không buông tay người ấy.
Hơn nữa, đây cũng là nhiệm vụ của nguyên chủ.
Cuối cùng Ngọc Điệp vẫn nói không lại Khuyết Chu.
Chỉ là đêm đó, ánh trăng chiếu xuống, chiếu xuống hai cái bóng trên mặt đất, Cư Hoài than nhẹ ở bên tai Khuyết Chu, cắn vành tai của cô, giọng nói khẽ run: "Tôi không nghĩ tới, hóa ra Nữ vương đại nhân lại thích tôi như vậy.
Khuyết Chu cười, ngẩng đầu khép hờ mặt mày nhìn anh: "Tôi vẫn luôn thích anh, chẳng lẽ anh không nhìn ra được sao?"
"Không ít yêu tinh trong rừng rậm đều nói, tôi không có biện pháp làm cho Nữ vương đại nhân của bọn họ vui vẻ, nhưng bây giờ tôi thật muốn cho bọn họ đến đây xem, dáng vẻ bây giờ của Nữ vương đại nhân có bao nhiêu xinh đẹp."
Hai gò má cô gái ửng đỏ, trong mắt tràn đầy vẻ mê hoặc.
Ánh mắt Cư Hoài tối sầm lại, mang theo chút ác ý: "Nhưng mà tôi sẽ không bao giờ cho người khác thấy, bởi vì tôi không nỡ, mà bọn họ cũng không thể nhìn thấy, nếu không, tôi sẽ móc mắt bọn họ ra."
"Phốc, thật hung dữ! Đừng chỉ lo cho tôi, bây giờ anh nên soi gương lại nhìn bộ dáng của mình mà xem, không tốt hơn tôi là bao đâu.
Thế giới con người có cái gọi là thuần dục đó.
Bảo bối, nếu anh cứ như vậy, có biết rất giống thuần dục không?"
Cư Hoài lại đỏ mặt, không chịu thua nói: "Em cũng vậy."
Cô bị người đàn ông ôm lấy, sau đó cô nghe thấy giọng nói của Cư Hoài ngay bên tai: "Tôi đã hỏi bọn họ ngày sinh nhật của em, đến lúc đó tôi sẽ cho em một niềm vui bất ngờ."
"Hả? Niềm vui bất ngờ gì?"
"Đương nhiên không thể nói được rồi, đến lúc đó em sẽ biết."
Một loại cảm giác kỳ quái xông lên đầu nhưng Khuyết Chu chưa kịp bắt đã biến mất bóng tối của ánh trăng và đồng hoang vô tận.
Vài ngày sau, Tần Dĩ Nam vốn biến mất không biết đi đâu rốt cuộc cũng xuất hiện.
Nếu không có hạt vừng nhỏ nhắc nhở, mấy ngày nay sống quá tốt khiến Khuyết Chu thiếu chút nữa đã quên còn một Tần Dĩ Nam chưa giải quyết.
Hạt vừng nhỏ ưỡn ngực lên, vòng ngọc bạch xà trên cổ tay Khuyết Chu lóe lên ánh sáng rất nhỏ: "Tỷ tỷ, ta thấy hai ngày nay tỷ quá vui vẻ nên ta không nhắc đến tên tra nam này, ta sợ tỷ cảm thấy xui xẻo, bây giờ tra nam đang đợi ngoài điện muốn gặp tỷ, hắn đã nghe việc tỷ đưa nam chính vào trong điện, bây giờ đang nổi giận đùng đùng."
Hạt vừng nhỏ xì một tiếng: "Cũng không biết hắn lấy đâu ra mặt mũi nào mà tức giận nữa, hai ngày nay hắn ở trong hang động mình làm cho tỷ tỷ để ở cùng Tử Ương, tỷ không cho người đi tra xét ở hang động đó, cho nên hai ngày nay bọn họ cũng sống với nhau rất vui vẻ." Lúc ở bên Tử Ương, Tần Dĩ Nam vừa đau khổ vừa vui vẻ.
Đau khổ vì rõ ràng mình thích Khuyết Chu, nhưng khi ở với Tử Ương lại vẫn bị vẻ lạc quan hoạt bát của cô ta hấp dẫn, điều này làm cho hắn cảm thấy mình đã phản bội Khuyết Chu, hơn nữa kiếp trước hắn cũng bị Tử Ương phản bội nên không thể chấp nhận khi mình nhìn thấy Tử Ương nhưng vẫn mềm lòng như vậy được.
Cho nên mấy ngày nay, Tần Dĩ Nam như một người mắc bệnh tâm thần, có đôi khi rất tốt, cũng có đôi khi lại rống to với Tử Ương như một người điên.
Mà hiện tại, hắn trở về rừng rậm Yêu Tinh lại phát hiện Khuyết Chu đã xử lý mọi chuyện ở nơi này gọn gàng tươm tất, cũng phát hiện cô quang minh chính đại đưa đại tướng Cư Hoài vào trong điện, thấy thế hắn lại bắt đầu nóng nảy.
Khuyết Chu bình tĩnh uống một ngụm trà, cô đang ngồi trong thư phòng chậm rãi uống trà, còn Cư Hoài ngồi một bên xử lý công việc.
Hiện tại trong rừng rậm cũng có internet, còn cho các yêu tinh đều mua điện thoại di động và sử dụng, bọn họ hiểu rõ thế giới loài người đang không ngừng phát triển, cho nên các yêu tinh cũng muốn tiếp nhận những tin tức mới mẻ của con người.
Dù sao năng lực học tập và tiếp thu của các yêu tỉnh có thể hóa thành hình người đều rất mạnh.
Quả nhiên, một con yêu tinh cung kính từ ngoài cửa đi tới, cụp mắt nói: "Nữ vương, Tần Dĩ Nam ở ngoài đại điện cầu gặp ngài."
Cư Hoài lập tức ngước mắt lên.
Khuyết Chu giơ tay, thản nhiên nói: "Cho hắn vào."
"Vâng."
Năm phút sau, khi Tần Dĩ Nam xuất hiện ở thư phòng, nụ cười ngụy trang trên mặt sụp đổ khi nhìn thấy Cư Hoài.
Hắn chỉ vào Cư Hoài, giống như chính cung: "Tiểu Chu, đây là ý gì?"
Khuyết Chu chỉ ngước mắt nhìn hắn, thờ ơ hỏi: "Ý gì là ý gì?"
"Không phải em nói anh ta là con rối sao? Em có chắc chắn bây giờ anh ta là một con rối không?" Tần Dĩ Nam nhìn Cư Hoài, người nọ còn dùng vẻ mặt khiêu khích nhìn hắn, trong ánh mắt còn xen lẫn sự khinh thường.
Hắn tức giận, lý do thoái thác mà hắn vừa chuẩn bị tốt lại nhanh chóng bị ném ra sau đầu.
Khuyết Chu ồ lên một tiếng: "Lúc trước phải nhưng bây giờ không phải."
"Em gạt anh?!"
"Tần Dĩ Nam, anh nhìn rõ thân phận của mình đi, bây giờ tôi là Nữ vương, tôi làm chuyện gì vẫn chưa tới lượt anh đứng đây khoa tay múa chân."
Không đợi Tần Dĩ Nam mở miệng, Khuyết Chu vẫy vẫy tay với Cư Hoài, Cư Hoài lập tức đứng lên, bóng dáng cao lớn in một cái bóng thật dài trên mặt đất, anh đi đến bên cạnh Khuyết Chu, sau đó hôn lên khóe miệng của cô trước mắt Tần Dĩ Nam.
Lúc tách ra, Khuyết Chu hạ giọng dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe thấy: "Bây giờ anh đừng ghen nữa nhé?”
Cư Hoài lập tức nhếch miệng lên, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Nụ hôn kia vừa chạm là tách ra, hai người đứng trước cửa sổ thủy tinh, lại ngược ánh sáng, Tần Dĩ Nam có thể nhìn thấy rõ ràng vệt nước trong suốt trên môi Khuyết Chu và Cư Hoài.
Đôi mắt ghen tị của hắn đỏ bừng.
Hai ngày trước Tử Ương nói với hắn, mình chỉ coi Khuyết Chu như em gái, giữa hai người bọn họ mới là tình cảm nam nữ, những niềm vui ngắn ngủi che mất lý trí của hắn, khiến hắn thật sự cho rằng mình đối với Khuyết Chu là tình anh em.
Hiện tại xem ra, đây đều là đánh rắm!!
Hắn không thể thấy Khuyết Chu thân mật với bất kỳ người đàn ông nào khác, tức giận đã đạt tới đỉnh điểm.
Tần Dĩ Nam nổi giận, gằn từng chữ: "Tiểu Chu, em bảo anh ta rời khỏi em đi, nếu không anh sẽ không cam đoan mình làm ra chuyện gì không tốt với anh ta đâu."
"Anh cảm thấy tôi sẽ sợ sao?" Khuyết Chu cười nhạt, tựa vào cánh tay Cư Hoài.
Cô nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam: "Cái hang động mà anh chuẩn bị cho tôi hay cho ai khác thì chính anh là người biết rõ nhất, tôi không cho người đi lục soát không phải là tôi ngu xuẩn, mà là tôi đang cho anh mặt mũi. Tôi cho anh cơ hội này có nghĩa là lựa chọn tin tưởng anh, hơn nữa anh tự tin đứa bé kia chính là của mình sao?"