Tất cả mọi người đều không ngừng sửa chữa bug.
Bất luận bao nhiêu người tăng ca, bất luận bao nhiêu nhân tài đứng đầu đang gấp rút sửa chữa, nhưng những loạn mã trong trình tự chính vẫn còn tồn tại.
Thật giống như có một cao thủ mạnh hơn đang thao túng tất cả mọi thứ trong bóng tối, còn bọn họ chỉ thể trơ mắt nhìn lần phát sóng trực tiếp đã bắt đầu này.
Trình Tam Nguyên rời đi, trợ lý của ông ta tạm thời trở thành tâm phúc của mọi người.
Cô ta giơ tay nói: "Không cần sửa gấp, có sửa cũng lãng phí thời gian, chú ý xem tình huống của thầy ở bên trong, có truyền hình trực tiếp cũng tốt, có thể bảo đảm an toàn cho thầy."
Toàn Hoa Hạ hơn một tỷ người, người chơi trong trò chơi này đã gần ba trăm triệu người.
Mà giờ phút này, tất cả điện thoại di động của người chơi đã chơi trò chơi này đều tự động nhảy ra hình ảnh được livestream trực tiếp của trò chơi.
Trong hình ảnh, Trình Tam Nguyên thường xuyên xuất hiện trong buổi họp báo, Trình Tam Nguyên được người chơi gọi là Nguyên thần đang mang vẻ áy náy nhìn Cố Minh.
Khuyết Chu là một người không có sự kiên nhãn khi đối địch với kẻ địch của mình.
Trình Tam Nguyên cướp đi trò chơi này từ tay của Cố Viễn Thư và ba của anh, sau đó tiến hành nâng cấp lên một bật thì cho rằng trò chơi này là của ông ta sao? Ông ta tưởng mình là chúa tể của trò chơi này sao?
Nhưng ông ta đã quên, người chân chính chế tạo ra trò chơi này là ba của Cố Viễn Thư, mà Khuyết Chu ở trong thế giới trò chơi này lâu như vậy, cũng đủ để khống chế thế giới trò chơi này rồi.
Cô nhanh chóng chuyển thời gian tới lúc Trình Tam Nguyên và Cố Minh tranh cãi.
Đó là một đoạn ký ức mà Cố Viễn Thư cũng không biết.
Cô và Cố Viễn Thư ẩn nấp trong góc, không ai có thể nhìn
"Lát nữa nếu anh cảm thấy đau khổ thì cũng có thể khóc." Khuyết Chu liếc mắt nhìn anh: "Tôi sẽ không cười nhạo anh đâu."
Cố Viễn Thư vẫn còn mạnh miệng: "Tôi sẽ không khóc."
Nếu bỏ qua ánh mắt đỏ bừng khi anh nhìn thấy ba của mình, có lẽ Khuyết Chu có lẽ sẽ tin lời anh nói.
Cô kéo chặt cánh tay Cố Viễn Thư một chút.
Trong phòng khách, Trình Tam Nguyên ngồi ở trên sô pha, ông ta mở miệng muốn nói xin lỗi, nhưng khoang miệng và thân thể của ông ta như bị khống chế.
Lúc ấy bọn họ đều mới hơn ba mươi tuổi, đang là tuổi hăng hái.
Nhưng Cố Minh lúc nào cũng chèn ép ông ta, bọn họ là bạn tốt nhất của nhau, sở thích cũng cực kỳ giống nhau, ngay cả cô gái mình thích cũng giống nhau.
Cuối cùng, cô gái ấy lại lựa chọn Cố Minh.
Chuyện này trở thành khởi đầu cho sự phẫn nộ trong lòng Trình Tam Nguyên.
Trong trí nhớ của Trình Tam Nguyên đều mơ hồ, nhưng ông ta lại mở miệng nói: "Cậu đã thành công thiết kế ra trò chơi rồi à?"
Ông ta lại một lần nữa không khắc chế được nỗi sợ hãi trong lòng mình.
Bởi vì nửa giờ sau, chính mình là người giết chết người bạn thân nhất này của mình.
Mà ông ta còn có thể lái xe, ném thi thể của bạn tốt nhất vào trong rừng rậm, để cái thi thể đó thối rữa hơn hai mươi năm, bây giờ chắc đã biến thành một bộ xương khô rồi.
Cố Minh cười gật đầu bưng một ly cà phê ngồi đối diện ông ta: "Đúng vậy, chúng ta tốt nghiệp chính quy đến bây giờ cũng đã mười mấy năm, con tôi đã lớn như vậy, vốn tôi còn tưởng rằng mình không làm được, nhưng hai ngày trước con tôi cung cấp cho tôi một ý tưởng mới, tôi lập tức nghĩ ra ý tưởng, vẫn chưa hoàn thiện nhưng đã có mô hình ban đầu tôi tin tưởng chỉ cần hoàn thiện thêm một chút, sang năm có thể đưa ra thị trường, đến lúc đó mời cậu thiết kế logo cho tôi."
Nghe lại lời nói như vậy một lần nữa, nhìn lại tinh thân hăng hái trong mắt Cố Minh, Trình Tam Nguyên vẫn không nhịn được ghen tị trong lòng.
Ông ta giả lả cười một tiếng, sau đó mở miệng nói: "Đó là chuyện đương nhiên rồi, trò chơi này cậu đã bỏ tâm huyết nhiều năm như vậy, không biết tôi có vinh hạnh nhìn qua trò chơi vĩ đại này không?”
Cố Minh cười nói được.
Giờ phút này, dưới phần bình luận đã từ mơ hồ không hiểu gì bắt đầu phân tích tình huống trên sóng livestream.
[Người đàn ông đối diện Nguyên thần này là ai vậy? Nhìn rất quen mắt.]
[Là giáo sư khoa máy tính của đại học A đó! Năm đó ông là giáo sư trẻ tuổi nhất, vừa mới 32 tuổi đã lên làm giáo sư, nhưng đã mất tích nhiều năm rồi.]
[Nghiêm túc mà nói, tôi cảm thấy đây giống như một bộ phim tài liệu, không giống một trò chơi chút nào.]
[Vừa rồi vẻ mặt của Nguyên thần thật kỳ quái, tôi có một cái bạn học cực kỳ thích châm chọc hỏi tôi thế này thế kia, chỉ cần tôi sống tốt hơn người đó, người đó sẽ có vẻ mặt giống như Nguyên thần vậy]
[Vẻ mặt vừa rồi của Trình Tam Nguyên có phải là ghen tị không?]
[Tôi nhớ hình như Nguyên thần cũng học đại học A, nhưng ông ta hơn bốn mươi tuổi mới lên làm giáo sư.]
[Mẹ ơi, da gà của tôi nổi lên hết rồi này! Khoảng thời gian trước bên phía công ty trò chơi vẫn đang thông báo sửa chữa bug, tôi cũng đã một thời gian không chơi game, hôm nay đột nhiên lại phát trực tiếp, muốn xóa cũng không xóa được, vẫn quay về hình ảnh của Nguyên thần, cái này tuyệt đối không phải bug, nếu không bên phía công ty game đã sớm sửa lỗi bug rồi] [Tôi cứ yên lặng xem tiếp đã, trước khi biết được sự thật, tôi không đứng về phía bất cứ bên nào.]
Trình Tam Nguyên đi theo Cố Minh vào trong phòng.
Mọi thứ vẫn y như trong ký ức.
Thậm chí lúc ông ta vừa mới ngồi xuống, cửa bị đẩy ra, Cố Viễn Thư lúc còn nhỏ cũng xuất hiện ở cửa phòng, ngoan ngoãn gọi một tiếng "chú Trình.
Khuyết Chu cười khẽ: "Không ngờ Cố tiên sinh khi còn bé lại mềm mại đáng yêu ngoan ngoãn như vậy."
Trên mặt có chút thịt, ánh mắt vừa lớn vừa tròn, cau đôi mày nhỏ muốn ba chơi với mình, nhưng khi thấy có khách đến, cậu lại ngoan ngoãn không nói gì.
Cố Viễn Thư cũng cười theo, hôm nay cũng là thời gian vui vẻ cuối cùng trong cuộc đời anh.
"Mười phút sau, mẹ dẫn anh ra ngoài chơi, sau khi trở về đã phát hiện ba của mình không biết đã đi đâu, mà lúc đó mũi của trẻ con cũng rất nhạy, anh ngửi được mùi máu tươi, mẹ anh cũng tìm được một ít máu trên sô pha, nhưng sau khi báo cảnh sát, cảnh sát lại không tra ra được gì, Trình Tam Nguyên cũng là một cao thủ máy tính, ông ta theo dõi hai mẹ con anh, cả nhà anh cũng không có chứng cứ chứng minh ba mình bị Trình Tam Nguyên giết, nhưng anh biết, mẹ anh cũng biết."
Khuyết Chu đưa tay sờ sờ đầu anh nhưng không nói gì.
Cô cảm thấy tất cả những chuyện mình chưa từng trải qua mà mở miệng an ủi đều như nói chuyện mà không cảm thấy đau thắt lưng, hơn nữa miệng cô không biết an ủi người khác, vậy nên dứt khoát không nói gì thì hơn, trên tay cô dùng sức ôm anh chặt hơn, để anh cảm nhận được hơi ấm của mình.
Lúc Trình Tam Nguyên nhìn thấy trò chơi này, bị thiết lập mới mẻ độc đáo trong trò chơi thu hút làm thế giới quan của ông ta cực kỳ chấn động.
Cố Minh cũng để ý thấy vẻ mặt của ông ta không đúng, nhưng vì ông ta đã trở thành bạn tốt nhiều năm của mình, cho nên ông cũng biết người bạn tốt này cũng có tính cách hơi ti tiện.
Ông cho Trình Tam Nguyên xem một ít thiết lập trong trò chơi, nhưng cũng không cho ông ta xem toàn bộ.
Cố Viễn Thư nói: "Phân quan trọng nhất của bản thiết kế trò chơi vẫn còn nằm trong phòng của anh, nhưng lúc đó Trình Tam Nguyên không ngờ ba anh lại đặt thứ văn kiện quan trọng nhất trong phòng của anh.
Anh vẫn luôn giữ bản thiết kế đó, đến khi có thể chứng minh với mọi người rằng trò chơi này là của mình thì đã bị Trình Tam Nguyên hãm hại, cố ý nhốt anh vào trong trò chơi."
Cuối cùng Trình Tam Nguyên cũng không che dấu được ánh mắt tham lam của mình nữa.
Ông ta lấy cớ đi WC, sau đó rời khỏi thư phòng, một giây khi ra cửa kia, ánh mắt ghen tị điên cuồng của ông ta bắt đầu sinh sôi nảy nở.
Sau đó, ông ta xoay người đi vào phòng bếp cầm một con dao nhỏ, liếc mắt nhìn qua nhìn lại, ánh mắt dừng trên chiếc tạp dề treo trong phòng bếp.
Trình Tam Nguyên cuốn tạp dề lại thành hình dạng của một sợi dây thừng, sau đó lặng lẽ đi tới gân Cố Minh.
Cố Minh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Trình Tam Nguyên.
Trên cổ cũng truyền đến cảm giác hít thở không thông...