Ánh sáng đó đủ để làm mù mắt người khác.
Khuyết Chu và chị Giang một trước một sau, một lần nữa trở lại chỗ ngồi, đêm nay gặp mặt đều là một ít đạo diễn đã từng hợp tác qua, nguyên chủ rất thích diễn xuất, tuy rằng gia đình cô có điều kiện tốt, nhưng trong nghề rất ít người biết.
Vả lại khi còn bé nguyên chủ đã học tập các loại kỹ năng, đã chịu không ít khổ, cho nên khổ khi diễn kịch, cô vẫn có thể chịu được.
Rất nhiều đạo diễn đánh giá cô rất tốt, đêm nay ăn cơm chính là vì xúc tiến sau này còn có thể có cơ hội hợp tác.
Đáng tiếc trong nội dung cốt truyện, đêm nay nguyên chủ nhìn thấy Phó Hoài Minh, sau đó giống như bị ma ám, cho dù là đối phương có tìm tới cửa, cô đều sẽ đưa ra một yêu cầu, đó là mang theo Phó Hoài Minh, cho dù không có thù lao đóng phim cũng được.
Nhưng những điều này trước khi nguyên chủ chết, Phó Hoài Minh đều không biết, cho đến khi nguyên chủ chết đi hắn mới đột nhiên phản ứng lại, thì ra nguyên chủ yêu hắn như vậy.
Phó Hoài Minh đang ngồi trên bàn cơm ở bên cạnh.
Khuyết Chu nhìn thoáng qua, thật ra ngũ quan của hắn quả thật không tính là cao cấp, chỉ có một đôi mắt rất đẹp, nhìn ai cũng giống như thâm tình, chính như vậy mới khiến nguyên chủ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt lơ đãng liếc qua của Phó Hoài Minh, sau đó sự yêu thích của nguyên chủ đối với hắn không thể vãn hồi.
Chỉ là đôi mắt này ở trong mắt Khuyết Chu, thật sự là không đáng nhắc tới.
Chị Giang sợ Khuyết Chu vừa rồi chỉ là tùy tiện nói với mình như vậy nên ánh mắt vẫn luôn đặt ở trên người cô, nhưng khi phát hiện Khuyết Chu hình như thật sự không buông ánh mắt nhìn hắn nữa mới yên tâm, mặc kệ tối nay cô có giả vờ hay không, cả bữa tiệc này đều phải giả vờ.
Vốn dĩ hạt vừng nhỏ còn sợ vị đại lão này sẽ không thích ứng được với những loại yến hội như vậy của con người, nhưng khi nhìn thấy Khuyết Chu bồi những nhà sản xuất và đạo diễn đã từng chiếu cố mình uống ba chén rượu trắng, hạt vừng nhỏ liền biết lần này nó nằm không cũng thắng.
Ba chén rượu trắng vào bụng mà Khuyết Chu cũng không có dấu hiệu đỏ mặt.
Cô ngẩng đầu, cần cổ xinh đẹp như một con thiên nga trắng tao nhã.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống tạo thành một bóng râm dưới lông mi thon dài của cô.
Cô mặc rất tùy hứng, một chiếc áo T - shirt bình thường, còn có một cái quần dài thoải mái, không trang điểm nhưng cũng đủ để đôi mắt đẹp lưu chuyển, giơ tay nhấc chân đều có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Chị Giang có chút lo lắng hạ giọng bên tai cô hỏi: "Uống nhiều như vậy không sao chứ?"
"Không sao, chị yên tâm." Khuyết Chu cho cô ấy một nụ cười yên tâm, nụ cười kia trực tiếp đánh trúng trái tim nhỏ của chị Giang.
Thật sự kỳ quái, chẳng lẽ mình ở giới giải trí lâu rồi nên xu hướng tình dục cũng xảy ra vấn đề?
Sao đêm nay càng nhìn khuôn mặt của Khuyết Chu càng cảm thấy mê người.
Thật giống như vào một chuyến WC, sau khi đi ra trên người cô đã có nhiều sự thần bí hơn.
Nhưng ngay sau đó, chị Giang bắt đầu vui vẻ.
Làm diễn viên, Khuyết Chu quả thật đủ xinh đẹp, cũng có thể gánh vác được màn ảnh rộng lớn, khuôn mặt này của cô được trời ưu ái, 360 độ không góc chết.
Nhưng cô lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng tỏa sáng trên màn ảnh rộng, một phần lớn nguyên nhân chính là bởi vì cô quá trẻ tuổi quá đơn thuần.
Không có cảm giác uyển chuyển trên khuôn mặt.
Bình thường lúc quay cận cảnh, cô sẽ không để cho người xem có một loại cảm giác trong mắt của cô quá phức tạp, nhất định có chuyện xưa gì đó phát sinh trên người cô.
Đúng, chính là loại cảm giác này!
Thật ra diễn viên như vậy có rất ít, nhưng không phải không có.
Loại diễn viên này, thường sẽ trải qua rất nhiều chuyện, có lẽ trải nghiệm cuộc sống từ nhỏ không tốt lắm, hoặc là vấn đề gì khác.
Nhưng Khuyết Chu chưa từng có được vẻ mặt này, cô quá đơn thuần, cho nên mấy năm trước người tìm đến cô quay phim cũng loay hoay vài bộ phim thần tượng.
Tuy rằng phim thần tượng mang lại nhiều lưu lượng lớn, nhưng muốn làm một diễn viên ưu tú, phim thần tượng vĩnh viễn không phải là con đường tốt nhất.
Cô nhất định phải giành được giải thưởng, nhất định phải đổi nghề, như vậy mới có thể đi được xa hơn trên con đường này, nếu không những khổ sở mà cô đã chịu đựng nhiều năm sẽ không còn đáng giá nữa.
Nhiều năm như vậy chị Giang vẫn luôn cùng Khuyết Chu tiến tới, cô ấy biết Khuyết Chu thật lòng thích diễn xuất, nhiều năm như vậy cũng không bị phù hoa của danh lợi che mắt.
"Hôm nay Tiểu Khuyết đứng lên rồi!" Một nhà sản xuất là nữ trêu ghẹo.
Khuyết Chu mỉm cười: "Vừa rồi uống một chút, không khỏi nhớ tới những ngày vui vẻ đã từng hợp tác, người vui vẻ sẽ dễ dàng thỏa mãn, vì vậy mới uống nhiều một chút."
Lời này nói thật sự rất uyển chuyển, trên bàn cơm tất cả mọi người đều cười cực kỳ vui vẻ.
Trong đó có một vị đạo diễn có vị trí tương đối cao, chỉ đạo vài bộ phim điện ảnh đều từng đoạt giải, nguyên chủ từng đóng vai nữ thứ hai trong phim của ông ta, lần đó cũng thiếu chút nữa đoạt giải nhưng bại bởi một diễn viên có thiên phú, diễn viên kia năm nay mới mười ba tuổi, là một bạn nhỏ, vì thế nguyên chủ còn bị đối phương đăng bài cười nhạo gần một tuần.
Giờ phút này vị đạo diễn An này hai gò má ửng đỏ, nhìn người phụ nữ vân đạm phong khinh* đứng trước mắt.
(*): Thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màn đến điều gì khác, giống như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
Ông ta bỗng nhiên nhớ tới một nhân vật trong phim mà mình sắp khai máy.
"Khuyết Chu." Đạo diễn An trong lúc tỉnh táo gọi ra tên của cô.
Khuyết Chu trả lời.
Ông ta cười vẫy tay với cô: "Bên tôi sắp chuẩn bị một bộ phim Dân Quốc, bên trong có một nhân vật, là nữ ba, cô có muốn thử không? Tôi vốn cảm thấy cô không thích hợp mà cô cũng quả thật không thích hợp, nhưng vừa rồi, tôi đột nhiên cảm thấy cô rất thích hợp."
Khuyết Chu vẫn không sợ hãi, cô giơ ly rượu trong tay lên, tư thái ưu nhã: "Rất vinh hạnh."
Khóe miệng An Đạo nở nụ cười, cảm thấy mình tìm đúng người rồi.
Bên này vui vẻ hòa thuận, chúc mừng Khuyết Chu và đạo diễn An hợp tác vui vẻ.
Bên kia Phó Hoài Minh vẫn nhìn chằm chằm Khuyết Chu, từ lúc nhìn thấy cô, tâm tư của Phó Hoài Minh không còn đặt ở trên bàn rượu nữa.
Hắn còn là một tiểu minh tinh tuyến mười tám, nhưng Khuyết Chu đã được cho là minh tinh tuyến hai nổi tiếng, lập tức sẽ chen chân vào tuyến một.
Sự khác biệt giữa hai người, quả thực là khó có thể vượt qua.
Nhớ tới lần trước tách ra, hai người rõ ràng không có khác biệt lớn như vậy.
Phó Hoài Minh bỗng nhiên có chút không cam lòng.
Người đại diện bên cạnh hắn hung hăng nhéo cánh tay hắn một cái: "Thất thần cái gì? Lâm tổng mời cậu uống rượu kial"
Lúc này Phó Hoài Minh mới phục hồi lại tinh thân, nhìn Lâm tổng mắt sắp treo lên ngực hắn, đáy mắt Phó Hoài Minh hiện lên một tia chán ghét.
Nhưng ngoài mặt hắn vẫn không thể không cười đưa chén rượu của mình qua.
Bữa tiệc kéo dài không đến ba tiếng.
Sau khi ăn xong, Khuyết Chu và chị Giang chuẩn bị rời đi.
Bây giờ đã hơn chín giờ tối, gió ở bên ngoài nhà hàng có chút lạnh lẽo.
Chị Giang đang nói với cô về lịch trình tiếp theo.
Dưới đèn đường, bóng dáng Phó Hoài Minh đứng đó, vẫy vẫy tay với Khuyết Chu.
"Đã lâu không gặp." Hắn nói.
Dưới bóng đêm tối tăm, Phó Hoài Minh nhìn người phụ nữ ăn mặc đơn giản cách đó không xa, cô chỉ nhẹ nhàng vén mái tóc dài của mình, nhưng trong nháy mắt đó lại khiến hắn động tâm.
Trước kia cô đã từng yêu hắn đến chết đi sống lại.
Vừa rồi trước khi đi WC, Phó Hoài Minh rõ ràng có thể cảm nhận được ánh mắt Khuyết Chu nhìn về phía mình.
Cô nhất định là dư tình chưa dứt.
Phó Hoài Minh nhìn Khuyết Chu mỉm cười.
Ngay khi hắn muốn đến gần.
Hắn thấy Khuyết Chu mắt đầy xa lạ, lễ phép hỏi.
"Xin hỏi anh là... ai2"