Vừa rồi suýt chút nữa sắp phá được phong ấn trong thân thể, nhưng sau khi nhìn thấy Tần Dĩ Nam, phong ấn trong thân thể bắt đầu nứt ra nhiều hơn.
Có lẽ do linh hồn của nguyên chủ vẫn còn trong thân thể này, ý thức được lực lượng của mình trở nên mạnh mẽ hơn, vì yêu và hận cũng có thể trở thành một chất dinh dưỡng khiến con người trở nên mạnh mẽ hơn mà.
Bây giờ cô cần gấp một nơi để hóa hình.
Cũng may hạt vừng nhỏ có bản đồ, đi theo bản đồ, cuối cùng Khuyết Chu cũng tới một công viên.
Công viên có một ngọn đồi và một khu rừng nhỏ.
Trong rừng cây không có ai, cũng không có camera, cả người Khuyết Chu đã mềm nhữn không thể di chuyển, cả người lảo đảo ngã xuống bên cạnh một thân cây.
Trong nội dung cốt truyện, sau khi rời khỏi rừng rậm Yêu Tinh thì nguyên chủ cũng hóa hình.
Khuyết Chu bỗng nhiên có loại suy đoán, có lẽ yêu tinh khác cần tu luyện trong rừng rậm Yêu Tinh vì trong rừng rậm có linh khí có thể cung cấp cho những yêu tinh kia.
Nhưng nguồn cung cấp linh khí là gì?
Có lẽ, nguyên chủ chính là cái kia nguồn linh khí kia...
Cho nên trong nội dung cốt truyện, nguyên chủ vừa rời khỏi rừng rậm Yêu Tinh đã bị đuổi giết, cuối cùng yêu đan và tu vi của mình đều bị cha của Tử Ương và cô ta lấy đi tất cả.
Sau khi Yêu Vương đời trước qua đời, rừng rậm vẫn không có Yêu Vương được sinh ra.
Cha của Tử Ương muốn ngồi lên vị trí kia, nhưng rất nhiều đại yêu khác đều không đồng ý.
Vì quyền lợi, chuyện gì không làm được?
Giác quan thứ sáu của Khuyết Chu luôn rất chuẩn, rất nhiều ý nghĩ lúc sinh ra thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng thường thường cuối cùng cũng sẽ biết chân tướng.
Trên người cô bắt đầu sinh ra cảm giác đau đớn.
Quá trình biến thành con người cũng không mấy dễ chịu, hạt vừng nhỏ lo lắng đề phòng chú ý bên cạnh có người tới hay không.
Suốt tám tiếng, trời cũng đã tối, con mèo trắng đã biến mất không thấy đâu, thay vào đó là thiếu nữ có một đôi chân thon dài, eo nhỏ mảnh khảnh đang nhắm mắt cau mày nằm trên mặt đất.
Sau một lúc lâu, thiếu nữ cũng mở mắt, đôi mắt phát ra ánh sáng kỳ dị, vừa lớn vừa tròn, mị hoặc mang theo sự cao ngạo trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Cô búng ngón tay một cái, trên người nhanh chóng có thêm một chiếc váy màu đen.
Váy đen bao bọc thân thể, giày cao gót màu đen lúc Khuyết Chu bước trên công viên vang lên tiếng cộp cộp.
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, trong tay cô cầm một cái máy điện thoại cũ, sau đó gửi tin nhắn cho Cư Hoài.
[Tôi, đi.
]
Nhưng bên kia không trả lời.
Cư Hoài bề bộn nhiều việc, phỏng chừng hiện tại cũng chưa nhìn thấy tin nhắn.
Nguyên chủ muốn chống lại đám người của Tử Ương, nhất định phải có thực lực không kém bọn họ mới có thể đánh lại được.
Trên thế giới này, không chỉ có trong rừng rậm Yêu Tỉnh mới có yêu tinh.
Rất nhiều đại yêu đều ẩn mình trong thành phố, bình thường đứng cùng một chỗ với con người cũng không thể khiến người khác nhận ra sự khác biệt nào.
Việc Khuyết Chu muốn làm chính là tìm được bọn họ, thành lập một đoàn đội của mình, cuối cùng chống lại đám người kia.
Cô cùng hạt vừng nhỏ tra tư liệu cả đêm, cuối cùng mục tiêu tập trung vào ba người trong đó.
Người thứ nhất, là một người học y trong thành phố, tên là Thánh Úy, năm nay 57 tuổi nhưng nhìn như 37, là một đại sư dưỡng sinh nổi tiếng, không chỉ như thế, người này còn được người ta cho cái danh xưng là đại sư quốc học.
Căn cứ vào việc điều tra của Khuyết Chu và hạt vừng nhỏ, phát hiện người này đã hành nghề mười năm nhưng trên mặt không có chút nếp nhăn nào.
Hơn nữa hai mươi năm trước, người này đã làm việc ở bệnh viện Trung Y, còn chuyện trước đó nữa thì không thể điều tra được gì.
Người thứ hai là ảnh đế Lý Diên Thừa, muốn đối phó Tần Dĩ Nam, nhất định phải tìm một người đáng tin cậy trong giới giải trí.
Người thứ ba là một cô bé ở cô nhỉ viện tên Ngọc Điệp, tên vô cùng đặc biệt, dáng dấp cũng rất đẹp, cô bé đã được ba gia đình liên tiếp nhận nuôi, nhưng sau khi nuôi dưỡng cô bé thì ba gia đình kia đều bị bệnh nan y nên sau đó không còn ai dám nhận nuôi cô bé này nữa.
Khuyết Chu vạch ra kế hoạch tìm được người tên Thánh Úy trước.
Lần đầu tiên nhìn thấy Thánh Úy, Khuyết Chu biết người này có tu vi còn cao hơn tộc trưởng của Hồ tộc, quan trọng nhất là ông từng chữa trị cho rất nhiều người, công đức vô lượng, thực lực cực kỳ mạnh.
Thánh Úy đầu cũng không ngẩng lên, giữa lông mày mang theo vẻ hiền lành nhìn màn hình máy tính: "Xin hỏi trên người cô có chỗ nào không thoải mái không?"
"Chỗ nào cũng thấy không thoải mái, xin bác sĩ giúp tôi xem một chút." Giọng nói của Khuyết Chu giống như giọt sương rơi trên nhụy hoa sau cơn mưa, Thánh Úy cũng nhịn không được ngẩng đầu nhìn cô một cái, khi nhìn thấy đôi mắt của Khuyết Chu, ông dừng lại một chút.
"Vậy cô đưa tay ra đây, tôi giúp cô bắt mạch." "Được.
" Thiếu nữ vươn cánh tay ra, cánh tay trắng như tuyết đặt lên bàn, lúc đầu ngón tay đặt lên trên cổ tay của Khuyết Chu, ông lập tức mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn Khuyết Chu.
Ngoài cửa có không ít người thò đầu nhìn vào bên trong, muốn nhìn mỹ nữ mặc váy đen mới đi vào bên trong là ai?
Thánh Úy như gặp phải đại dịch, lập tức đứng dậy đóng cửa lại, vừa xoay người đã hỏi: "Rốt cuộc cô là ai?"
"Tôi là một yêu tinh muốn báo thù, muốn hỏi ông có hứng thú không..."
"Không có hứng thú!"
"Ông vẫn muốn giúp vợ của mình tu bổ nguyên thần, nếu như tôi nói tôi có cách, ông cũng không thấy hứng thú sao?"
Thánh Úy lại một lần nữa dừng lại, trên mặt ông hiện lên vẻ nghiêm nghị: "Cô đã điều tra tôi?"
"Tôi chỉ muốn hiểu rõ chiến hữu sau này của mình mà thôi, đây là một vụ mua bán có lời, tôi bị người đuổi giết cần có chỗ ở, ông giúp tôi bảo vệ thông tin của tôi, tôi giúp ông điều trị cho đan điền bị tổn hại của vợ ông, hơn nữa đan điền của vợ ông hẳn có quan hệ với yêu tinh trong rừng rậm Yêu Tinh, đúng không?”
Lời nói của Khuyết Chu khiến vẻ mặt ôn hòa của Thánh Úy trở nên đau khổ.
Ông trầm mặc một lát rồi nói: "Nếu cô thật sự có thể làm được, tôi đây cũng đồng ý với cô."
Hai tiếng sau Thánh Úy mới tan tầm, hai người cùng nhau về nhà của ông, mặc dù là người nổi danh trong giới y học, nhưng nơi ở của Thánh Úy lại cực kỳ mộc mạc, ông ở trong một tiểu khu cũ kỹ.
Khiến Khuyết Chu kinh ngạc chính là, vừa vào tiểu khu này, cô đã ngửi thấy một cỗ yêu khí cực kỳ nồng đậm.
Nhưng yêu khí này cũng không khó ngửi, rất rõ ràng yêu tinh ở trong này chưa từng giết người.
"Nơi này có rất nhiều yêu tinh đều là hậu duệ của yêu tỉnh bị rừng rậm Yêu Tỉnh vứt bỏ." Thánh Úy giải thích.
Những yêu tinh này đã hoàn toàn dung nhập vào trong cuộc sống của con người, đứa bé mặc đồng phục học sinh cau mày khi bị mẹ túm cổ áo, đau khổ nói mình không muốn làm bài tập.
Còn có nửa người nửa yêu đi lướt qua người Khuyết Chu, khi nhìn thấy đôi mắt của Khuyết Chu, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm.
Thánh Úy xoay người, trước khi tiến vào tòa nhà của ông, ông nhìn Khuyết Chu rồi nói: "Tốt nhất cô là kẻ địch của rừng rậm Yêu Tỉnh."
Khuyết Chu trừng mắt nhìn lại, cái đuôi phía sau cứ như vậy hiện ra trước mặt Thánh Úy.
Thiếu nữ xinh đẹp có màu da trắng nõn, cái đuôi trắng như tuyết bồng bềnh xinh đẹp, đã có vài chỗ bị rụng hết lông, phía trên còn có vết thương đã kết vảy.
Cô nhẹ nhàng nói: "Những người đó đánh."
Thánh Úy nhíu mày: "Đánh cô làm gì?"
"Khoảng thời gian này tôi mới hóa hình, những người đó nói tôi là phế vật, còn đánh tôi vì một con hồ ly, chuyện này rất phức tạp, từ từ tôi sẽ nói cho ông biết."
Chờ Khuyết Chu cải biên lại cuộc đời của nguyên chủ, Thánh Úy nghe xong đã lòng đầy căm phẫn.
Ông tay phải nắm chặt tay trái, mở miệng nói: "Mẹ nó! Đúng là nam cặn bã và nữ trà xanh!"