Trên đường phố người đến người đi, xung quanh học viện mỹ thuật của nguyên chủ có không ít trường đại học khác, nơi này còn có một cái tên khác là thị trấn đại học.
Phần lớn người đi qua đi lại đều là sinh viên.
Gió đêm hiu hiu, giờ phút này chính là cuối mùa xuân đầu mùa hạ của tháng tư.
Cô gái mặc váy dài đơn giản, bóng dáng nhìn cực kỳ đơn bạc, con ngươi lóe sáng dưới ánh đèn đường màu vàng.
Cô đeo một cặp kính, chợt, Khuyết Chu nhìn thấy Diêu Hòa Khôn cách một con phố, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trong nháy mắt đó, Diêu Hòa Khôn như đắm chìm trong ánh mắt Khuyết Chu.
Nguyên nhân anh ta sinh ra hứng thú với Khuyết Chu cũng vì đôi mắt này.
Đôi mắt như cất giấu bi thương dù có làm gì cũng không thể vơi đi được.
Nhưng giờ phút này, Diêu Hòa Khôn lại không nhìn thấy cảm giác vỡ nát nồng đậm tràn ra trong mắt Khuyết Chu nữa, thậm chí khóe miệng cô hơi nhếch lên, mang theo một chút quyến rũ.
Ánh mắt Diêu Hòa Khôn cũng tràn đầy ý cười.
Đương nhiên, nụ cười này ở trong mắt hạt vừng nhỏ có thể nói là hèn mọn đến cực điểm.
"Oa, tỷ tỷ, sao tên già chát kia lại nhìn tỷ bằng ánh mắt đó? Anh ta đã ba mươi bảy rồi, sao còn không biết xấu hổ theo đuổi cô gái nhỏ chỉ mới hai ba tuổi như nguyên chủ? Ta muốn nôn, ta buồn nôn quá."
Diêu Hòa Khôn băng qua đường cái, rất nhanh đã đi về phía bên này, khi nhìn thấy Khuyết Chu, anh ta cảm thấy hình như cô có chút thay đổi.
Nhưng cụ thể thay đổi chỗ nào, anh ta lại không thể nói được.
Anh ta ho nhẹ hai tiếng, sau đó hơi ngẩng đầu lên nói: "Tiểu Chu, em chuyển phòng vẽ tranh lúc nào thế? Sao không nói cho tôi một tiếng?"
"Nói với anh làm gì? Nói với anh sau đó anh thuê người đánh ngất tôi à?" Khuyết Chu che miệng cười tủm tỉm, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới vài lần: "Diêu tổng, trong phòng vẽ tranh của tôi không có camera giám sát, cũng không có nghĩa là tôi ngu ngốc."
Khuyết Chu cười võ vỗ vào bả vai của Diêu Hòa Khôn.
Tuy rằng khi tiến vào thân thể nguyên chủ phải duy trì tính cách của nguyên chủ, tốt nhất không được quá OOC.
Nhưng trước mặt kẻ thù của nguyên chủ, cô mới lười khúm núm duy trì tính cách trước kia.
Bây giờ không dùng một tay giết chết Diêu Hòa Khôn đã là lý trí còn sót lại cuối cùng của cô khi đến với tiểu thế giới này.
Dưới nụ cười kia, trong con ngươi lóe ra sát ý lạnh lùng, chỉ trong nháy mắt, Diêu Hòa Khôn cảm thấy nụ cười của Khuyết Chu hơi làm cho người ta sợ hãi.
Mái tóc dài của cô bay trong gió đêm, khuôn mặt trắng nõn ngược sáng kết hợp với nụ cười kia làm anh ta cảm thấy có loại cảm giác kinh khủng đến quỷ di.
Diêu Hòa Khôn cảm thấy ánh mắt mình chắc chắn có vấn đề.
Anh ta hít một hơi thật sâu, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc lá rồi châm lửa.
Sương khói lượn lờ dần dần bốc lên cao dưới ánh đèn đường: "Em đã biết rồi thì anh cũng không dấu diếm nữa, anh cho em một cơ hội, rốt cuộc em..."
Lời còn chưa dứt.
Ánh mắt Diêu Hòa Khôn hơi mở to, anh ta nhìn chằm chằm vào cánh tay của Khuyết Chu.
Cô cứ như vậy giơ tay đặt tay mình lên trên điếu thuốc mà anh ta vừa châm.
Thậm chí, anh ta nghe thấy tiếng cháy phát ra của tàn thuốc khi chạm vào da thịt.
Nhưng Khuyết Chu vẫn duy trì nụ cười, mí mắt cũng không thèm chớp một cái: "Diêu tổng, tôi đã nói rất nhiều lần rồi.
Tôi không có hứng thú với anh, tranh của tôi cũng không có hứng thú với anh, nếu anh còn đến quấy rầy tôi nữa, tôi sẽ cân nhắc đến việc báo cảnh sát."
Cánh tay Diêu Hòa Khôn run lên, tàn thuốc cũng rơi xuống đất.
Anh ta chửi thê một tiếng: "Kẻ điên!"
"Nếu đã biết tôi là kẻ điên, tốt nhất Diêu tổng không nên tới trêu chọc tôi.
Loại người như tôi không sợ nhất chính là cái chết, nếu như trước khi chết có thể kéo thêm một cái đệm lưng, đó cũng là chuyện không thể tốt hơn."
"Đúng là kẻ điên!" Diêu Hòa Khôn hoàn toàn bị giọng nói lành lạnh của cô dọa sợ.
Một tiếng hét thật lớn vang lên trên đường.
Xung quanh có mấy người nhìn vê phía bên này, cảm thấy người đàn ông kỳ quái kia như bị bệnh thân kinh.
Anh ta lùi về phía sau hai bước, rõ ràng sợ muốn chết còn mạnh miệng: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ làm cô hối hận, cô đừng tưởng rằng những bức tranh kia chỉ có cô mới có thể vẽ ra."
Chỉ cần tìm một người biết vẽ, bắt chước phong cách vẽ của Khuyết Chu.
Dù gì Khuyết Chu cũng chưa bao giờ đăng tác phẩm của mình lên mạng.
Đến lúc đó, tự mình tìm người vẽ sau đó đăng lên mạng với tiêu đề hót là họa sĩ thiên tài còn là một mỹ nữ, nhất định sẽ được rất nhiều người chú ý.
Diêu Hòa Khôn xoay người rời đi, thậm chí không dám quay đầu lại, mãi cho đến khi anh ta lên xe của mình mới dám liếc mắt nhìn Khuyết Chu vẫn còn đang đứng dưới ánh đèn đường của trường học, đôi mắt kia vẫn còn nhìn chằm chằm vào anh ta.
Anh ta nhấn mạnh chân ga, chiếc xe lao vút đi như đang chạy trốn thứ gì đó.
"Hứ." Hạt vừng nhỏ vô cùng khinh thường: "Chỉ có chút gan như vậy thôi sao? Chỉ Sợ toàn thân trên dưới cũng chỉ có cái miệng là cứng nhất!"
Nơi nguyên chủ sống cũng không phải ở trong khuôn viên trường học.
Bởi vì nguyên chủ mắc bệnh trầm cảm, sợ cảm xúc khi phát bệnh của mình làm ảnh hưởng đến người khác, cho nên cô ấy lựa chọn thuê phòng ở bên ngoài trường học.
Tiền thuê cũng không đắt lắm, bà chủ nhà rất tốt, một tháng tiền thuê chỉ có tám trăm tệ, còn bao gồm cả tiên điện nước.
Nguyên chủ học nghiên cứu sinh nên mỗi tháng cũng có tám trăm tệ tiền trợ cấp, hơn nữa lúc trước cô cũng có chút danh tiếng, mỗi tháng sẽ bán hai bức họa, cũng vừa vặn có thể bảo đảm sinh hoạt phí hàng tháng.
Mãi cho đến khi nguyên chủ chết, cô ấy cũng không nói với cha mẹ mình biết là mình bị bệnh.
Cô ấy luôn sợ làm phiền đến những người xung quanh.
Sợ ảnh hưởng đến người khác, nuốt tất cả những khổ sở vào trong bụng của mình.
Nơi ở của nguyên chủ cách trường học không xa, đi bộ chừng mười lăm phút.
Nhưng tiểu khu và trường học ở có một đoạn đường có chút hẻo lánh.
Bình thường nguyên chủ sẽ lựa chọn đi theo đường lớn, tránh cho tình huống nguy hiểm có thể xảy ra.
Nhưng cái từ nguy hiểm này đối với Khuyết Chu mà nói căn bản không tồn tại, cô quay đầu đi vào bên trong ngõ nhỏ có chút đen tối hẻo lánh kia.
Mới vừa đi vào, Khuyết Chu đã ngửi thấy một mùi vị vô cùng kỳ quái.
Hạt vừng nhỏ cũng cảm giác được chuyện này.
"Tỷ tỷ, sao ta lại cảm giác ở đây có mùi hôi thối vậy nhỉ? Hình như còn có âm thanh gì đó nữa?!"
Cô vững vàng bước vào bên trong.
Bốn phía tối đen, trên đỉnh đầu là một vầng trăng sáng treo trên cao.
Tiếng bước chân dần dần tới gần từ phía sau.
Đột nhiên có một trận gió từ phía sau đánh úp tới!! Khuyết Chu nghiêng người trong nháy mắt, ngay sau đó giơ tay đã bắt được một thứ gì đó có chút trơn trượt, thậm chí còn cựa quậy rồi hét chói tai ở lòng bàn tay của cô.
Hình như con người không thể nghe được loại âm thanh chói tai này.
Âm thanh kia như xuyên thấu thân thể, có thể trực tiếp ảnh hưởng đến linh hồn của con người.
Nhưng Khuyết Chu không nhúc nhích, cũng thấy rõ đồ vật trong tay mình.
Đó là một con sâu thịt lớn, nhúc nha nhúc nhích trong tay cô, toàn thân màu vàng sậm, miệng mở lớn, mắt mọc trên đầu lưỡi.
Hạt vừng nhỏ hít vào một hơi lạnh: "Thật ghê tởm a a a a al"
"Cô gái này, cô có chuyện gì không?" Một giọng nam lạnh lùng truyền đến.
Khuyết Chu xoay người, thiếu niên mặc đạo bào mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm con sâu nhúc nhích trong tay Khuyết Chu, rất nhanh đã đi tới trước mặt cô.
Người đó nhìn con côn trùng, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Khuyết Chu, trong mắt đều viết lên mấy chữ "Thiếu nữ mạnh mẽ".
Thiếu niên vươn tay: "Cô gái, thứ này sẽ hại người, cô vẫn là người bình thường, mau giao thứ này cho tôi."
Khuyết Chu còn chưa kịp nói chuyện.
Đột nhiên, bên kia lại xuất hiện một người giống với thiếu niên này như đúc, vẻ mặt lo lắng ngăn cản hai người nói chuyện với nhau.
"Cô gái, người mà cô đang nói chuyện là yêu tinh, mau đưa thứ trên tay kia của cô cho tôi.
Khuyết Chu: "..."
Cô dùng lực càng ngày càng mạnh hơn.
"Bùm" Một tiếng.
Con côn trùng kia nổ tung rồi!