Sau đó đẩy vali của cô và đồ đạc của mình để gửi cho dì quản lý ký túc xá bảo quản, đi theo phương hướng vừa rồi Khuyết Chu vừa đi.
Anh hét lên hai tiếng vào nhà vệ sinh nhưng không ai trả lời, tòa nhà giảng dạy cũng trống rỗng không có một ai.
Nghĩ đến chuyện gần đây của Thương Hạo và Khuyết Chu.
Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Sắc mặt Kỳ Hứa lạnh lẽo.
Cửa trường và gần ký túc xá có rất nhiều phụ huynh đến đón con về nhà, cho dù Thương Hạo không kiêng nể gì cũng không dám làm gì với Khuyết Chu trước mặt nhiều người như vậy được.
Anh ta chắc chắn sẽ tìm một nơi không có camera.
Kỳ Hứa suy nghĩ nơi nào trong trường học không có camera, ngoại trừ nhà vệ sinh, cũng chỉ còn lại rừng cây nhỏ là không có.
Nếu như hạt vừng nhỏ ở trong đầu Kỳ Hứa, phỏng chừng lại phải cảm thán, trong thời gian ngắn như vậy, dưới tình huống không có bất kỳ manh mối nào, Kỳ Hứa đã nhanh chóng sàng lọc ra mấy địa điểm có thể tìm được Khuyết Chu.
Ngay khi Kỳ Hứa chuẩn bị xoay người rời đi.
Trong nhà vệ sinh truyền đến âm thanh của Khuyết Chu.
"Anh Kỳ..." Giọng nói của cô gái còn có chút suy yếu, Kỳ Hứa dừng lại.
Anh đứng ở cửa, thăm dò hỏi: "Khuyết Chu?"
"Ừm... Cái kia, em..."
"Làm sao vậy?" "Em đến tháng" —
Kỳ Hứa không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, nếu như là đến tháng, vậy có thể giải thích vì sao cô ở trong nhà vệ sinh lâu như vậy cũng không đi ra.
Anh nhẹ giọng: "Là không thoải mái sao, hay là cái gì?"
"Cái đó... Em không mang theo băng vệ sinh..."
Kỳ Hứa không kịp phản ứng lời này của Khuyết Chu là có ý gì, chờ sau khi phản ứng lại thì tai liền đỏ lên trong nháy mắt.
Anh không biết nên làm gì bây giờ, những đề vật lý khó giải kia, công thức phức tạp ở trong mắt anh đều rất đơn giản.
Nhưng giờ phút này, anh lại thật sự không biết, Khuyết Chu đến tháng nhưng không mang theo băng vệ sinh thì phải làm sao đây?!
Anh sửng sốt vài giây, kiên trì nói: "Anh đi mua cho em."
"Không cần!! Em... Em có thể lấy tạm giấy vệ sinh để lót, anh chờ em một chút."
"Không được." Kỳ Hứa cứng rắn nói: "Chuyện này không thể tùy tiện dùng bậy được, không sao đâu, nơi này cách cửa hàng tiện lời rất gần, anh đi mua cho em."
"Vâng." Giọng nói của Khuyết Chu nghe có vẻ yếu ớt.
Tuy rằng Kỳ Hứa là một nam sinh, nhưng anh không phải kẻ ngốc, chuyện nữ sinh đến tháng này anh cũng biết.
Trong lớp còn có một nữ sinh khác từng đau bụng kinh phải nhập viện.
Có rất nhiều nam sinh cảm thấy đau bụng kinh mà như vậy thì quá khoa trương rồi, nhưng sắc mặt nữ sinh kia trắng bệch như tờ giấy, mặc dù Kỳ Hứa chỉ nhìn thoáng qua, nhưng đến bây giờ vẫn không có cách nào quên được..
Giọng nói của Khuyết Chu cũng yếu ớt như vậy, nói không chừng cũng đau bụng đúng không?"
Anh lại bảo Khuyết Chu hơi chờ mình một hồi, sau đó chạy rời khỏi tòa nhà giảng dạy. Có rất nhiều sinh viên trên đường đi.
Hiếm khi thấy Kỳ Hứa lo lắng như vậy, trên đường chạy còn đụng phải mấy bạn học cùng lớp, là học sinh tốt luôn tồn tại trên bảng danh dự của trường, phụ huynh học sinh đương nhiên cũng nghe thấy cái tên của học bá nổi tiếng này.
Dù sao năm đó anh cũng là người thi đậu vào trường Nhất Trung với số điểm cao nhất.
Là một thiên tài trong vô số thiên tài khác..
Vấn đề là trông đẹp trai, thể thao lại tốt.
Quả thật chính là con nhà người ta trong miệng ba mẹ.
Khi Kỳ Hứa vào cửa hàng nhỏ, anh mới ý thức được chuyện không đơn giản như mình vừa nghĩ.
Anh muốn vào mua băng vệ sinh rồi rời đi.
Cũng biết băng vệ sinh mà nữ sinh hay dùng có rất nhiều loại khác nhau.
Nhưng anh không nghĩ tới ở đây lại bán nhiều loại đến như vậy.
Có một nói một, hôm nay là kỳ nghỉ hè, ba mẹ các cậu không nên đón cậu về nhà rồi mới đi mua sắm sao?
Tại sao lại phải mua ở trường??
Anh vừa mới vào cửa hàng nhỏ đã có người nhìn qua, ánh mắt rơi vào trên người anh, dường như còn đang xì xào bàn tán.
Trước kia Kỳ Hứa đã quen với ánh mắt đánh giá này, nhưng hôm nay anh đến đây để mua đồ cho con gái.
Kỳ Hứa kiên trì đi một vòng ở cửa hàng nhỏ, cuối cùng đứng trước kệ bán băng vệ sinh.
Bên cạnh có hai ba nữ sinh, thấy Kỳ Hứa đứng ở cửa này, hai mắt mở to, khóe miệng nhếch lên nụ cười bát quái.
Anh nhìn vào các thương hiệu đầy màu sắc, cũng như các chiều dài khác nhau, gì mà dùng cho ban ngày và ban đêm, gì mà 27cm, 28cm.
Kỳ Hứa cảm thấy có chút choáng váng.
Nghĩ đến giọng nói yếu ớt vừa rồi của Khuyết Chu, rốt cuộc anh cũng hít sâu một hơi, xoay người nhìn hai nữ sinh đang tò mò đứng nhìn ở một bên.
"Xin hỏi. Các bạn đến tháng thì thường dùng loại băng vệ sinh dài bao nhiêu cm vậy?"
Hai nữ sinh kích động đến run tay.
Mím môi nhịn cười, trong nháy mắt Kỳ Hứa hỏi ra miệng, khóe miệng cậu ta nhếch lên: "Mỗi người đều dùng những loại khác nhau, có người m.á.u tương đối nhiều, có người lại tương đối ít."
"Chuyện này tôi biết, nhưng lát nữa chúng tôi phải ngồi trên xe hơn một tiếng nữa mới về đến nhà."
"Vậy cậu mua 38cm đi, tuy rằng dùng vào ban đêm nhưng không dài lắm, ngồi xe không tiện đi thay, hơi dài một chút là được rồi."
"Được, cám ơn." Kỳ Hứa cầm một gói băng vệ sinh 38cm, trả tiền dưới ánh mắt của mọi người xung quanh, sau đó sải bước rời khỏi cửa hàng nhỏ.
Thật là một chàng trai tốt!
Kỳ học bá mua băng vệ sinh?
Chắc chắn là không thể mua cho bản thân được, chỉ có một khả năng là mua cho con gái.
Thật không thể tin được.
Bình thường Kỳ Hứa luôn lạnh lùng lại có thể đi mua băng vệ sinh cho nữ sinh?!
Kỳ Hứa không biết chuyện mình đi mua băng vệ sinh cho nữ sinh bị lan truyền khắp trường sau thời gian trở lại trường.
Anh trở lại nhà vệ sinh, lại lân đầu tiên trong đời đi vào nhà vệ sinh nữ, đưa băng vệ sinh cho Khuyết Chu. Lúc Khuyết Chu đi ra, sắc mặt của cô quả nhiên có chút tái nhợt, khuôn mặt mang theo áy náy nói: "Xin lỗi, em không biết hôm nay..."
"Không sao đâu. Chúng ta đi thôi."
"Được."
Khuyết Chu vừa liếc mắt đã nhìn thấy vành tai của Kỳ Hứa đỏ lên.
Ánh mắt sau gọng kính cũng loé lên.
Dọc theo đường đi từ trường học đến nhà ga, ánh mắt nhìn theo Khuyết Chu và Kỳ Hứa cũng không giảm bớt.
Không ít người không quá xa lạ với cái tên Khuyết Chu này, nhưng cũng không biết Khuyết Chu trông như thế nào.
Nhưng Kỳ Hứa vẫn luôn là người nổi tiếng trong trường học, giờ phút này đi cùng với cô, hơn nữa còn kéo theo vali của nữ sinh.
Điều này cũng đủ để trở thành cậu chuyện để nói đến cho học sinh trong trường sau mỗi giờ học.
Khuyết Chu cảm thấy không sao cả, nhưng mà Kỳ Hứa... Bây giờ Kỳ Hứa căn bản không có tinh lực mà quan tâm tới những ánh mắt kia.
Toàn bộ lực chú ý của anh đều đặt lên trên người Khuyết Chu. Trước khi đi vệ sinh, sắc mặt Khuyết Chu còn hồng nhuận, sau khi đi ra đã là tái nhợt.
Lúc nữ sinh đến tháng quả thật rất khủng bố.
Có rất nhiều người trên xe buýt.
Khuyết Chu ngẩng đầu nhìn tay vịn xe buýt ở trên cao, lại nhìn xung quanh chật ních người.
Đột nhiên cánh tay Kỳ Hứa nâng lên, vững vàng nắm lấy tay vịn trên xe buýt.
Sau đó nói: "Nếu em không với tới thì có thể giữ lấy tay anh. Bây giờ em không được khỏe, dựa vào người anh... Cũng được."
Trong lòng anh tự nhủ, Khuyết Chu cũng giống như em gái của mình, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tuy rằng sau khi đến tuổi dậy thì đã làm cho hai người trở nên xa lạ, nhưng tình nghĩa từ nhỏ vẫn còn.
Chỉ có vậy mà thôi.
Khi Khuyết Chu thật sự giơ tay lên nắm lấy cánh tay anh rồi dựa vào.
Đại não của Kỳ Hứa lại bỗng nhiên trống rỗng...