"Nhưng mà..."
“Nhưng cái gì?"
Nhưng lúc nghỉ trưa Trâu Tử Minh không nói như vậy.
Cô ta nhìn Trâu Tử Minh cách đó không xa càng ngày càng gần, vội vàng hạ giọng: "Sau khi về nhà tôi lại nói với cậu tiếp, tôi đi trước."
Đồng nghiệp đeo túi vội vã rời đi, Trâu Tử Minh chào hỏi cũng không để ý.
Trâu Tử Minh có chút nghi ngờ cau mày, nhưng lại nhìn Khuyết Chu cách đó không xa, nghĩ chính sự vẫn quan trọng hơn.
Buổi chiều cô bận rộn làm việc, bản thân anh ta cũng không nhìn kỹ.
Nhưng bây giờ vừa nhìn thì thấy đôi môi đỏ mọng tươi đẹp, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô.
Chiếc váy màu lam nhạt vốn không tôn lên khí sắc của cô nhưng vào lúc này lại trở nên trong trẻo lạnh lùng, xinh đẹp làm cho người ta có chút không dời được mắt.
Trâu Tử Minh dụi dụi mắt.
Kỳ quái, sao hôm nay Khuyết Chu lại có biến hóa lớn như vậy?
"Cậu đến rồi." Khuyết Chu lễ phép cười với Trâu Tử Minh.
Không giống nụ cười còn mang theo chút ngượng ngùng như ngày xưa, nụ cười này viết đầy hai chữ - Xa cách.
Nhưng Trâu Tử Minh hoàn toàn không nhìn thấy.
Thậm chí anh ta cảm thấy tấm ảnh Khuyết Chu gửi kia không phải là cố ý cho chính mình xem, muốn thay đổi phong cách là cố ý thay đổi cho anh ta xem.
Bây giờ hai người đã mập mờ nửa tháng, trong khoảng thời gian này anh ta lúc lạnh lúc nóng, cô nhất định sẽ sốt ruột.
Nên vội vã muốn thu hút sự chú ý của anh ta.
Mấu chốt là hôm nay mình còn vì thái độ kỳ quái của Khuyết Chu mà phiền não cả buổi chiều, bây giờ xem lại thì chẳng có phiền não gì cả, chẳng qua là một chút thủ đoạn nhỏ của cô gái này mà thôi.
Cảm xúc trong mắt anh ta bị nhìn không sót chút nào, Khuyết Chu đè sự khinh thường trong lòng xuống, lại mở miệng: "Tôi muốn nói với cậu một tiếng, sau này không cần phải đưa tôi đến trạm xe buýt nữa."
"Hả?"
Những suy nghĩ trong lòng Trâu Tử Minh lập tức bị cắt đứt.
Khuyết Chu cười nói: "Bởi vì tôi mua xe, về sau tôi sẽ lái xe về nhà, cậu không cần phải đưa tôi đi để tránh tạo thành hiểu lầm không cần thiết cho đồng nghiệp, cậu cũng chỉ đưa tôi vê nhà một lân mà thôi, hôm nay có vài đồng nghiệp tới hỏi tôi có phải đang yêu đương với cậu hay không này."
Thì ra là bởi vì chuyện này.
Vẻ mặt Trâu Tử Minh như tôi đã hiểu.
Nói tới nói lui, cô gái này làm như vậy chính là muốn một danh phận chứ gì.
Anh ta giả vờ như có chút mất mát ồ một tiếng: "Vậy hôm nay em tiễn chị một lần cuối cùng..."
"Không cần, lát nữa nhân viên gara ô tô 4S sẽ tới đón tôi đi xem xe, tôi sẽ chờ ở đây."
"Chị thật sự... Chị thật sự rất lợi hại, em cũng cảm thấy có chút đuổi không kịp."
Đồ cặn bã thường dùng kỹ năng nói như này, em tốt như vậy, anh không xứng với em.
Những lời này chỉ nghe lướt qua thì không sao, nhưng ẩn ý trong những lời này chính là: Em trở nên tốt như vậy, anh cũng sắp không lừa được em rồi, em bảo anh phải làm sao bây giờ.
Khuyết Chu giả ngu nói: "Không có gì đuổi kịp hay không kịp, cậu cố gắng làm việc, đừng lúc nào cũng lười biếng là được, buổi chiều lúc cậu đến muốn hỏi tôi mấy vấn đề kia, lúc trước cậu đã hỏi qua ít nhất ba lần, cùng một vấn đề hỏi ba lần là không nên, trở vê suy nghĩ thật kỹ phương án kế hoạch viết như thế nào rồi cậu cũng sẽ có ngày này."
Cô vỗ vỗ bả vai người đàn ông cặn bã, mùi thơm trên người khiến vẻ mặt Trâu Tử Minh tan rã trong nháy mắt.
Cho đến khi Khuyết Chu lên một chiếc xe rời đi, Trâu Tử Minh vẫn đứng nguyên tại chỗ, trên mặt lại có cảm giác nóng như lửa đết.
Anh ta vừa mới bị dạy dỗ sao?
Vừa rồi Khuyết Chu có ý gì?
Nghĩa là mình làm việc không nghiêm túc?
Hôm nay Khuyết Chu bị gì vậy, như thế nào cũng cảm thấy hôm nay kỳ kỳ quái quái?
Trâu Tử Minh làm sao cũng không nghĩ ra, rõ ràng ngày hôm qua Khuyết Chu còn đang nói chuyện với mình rất dịu dàng, thậm chí còn chủ động đề nghị nếu buổi sáng anh ta không ăn cơm, vậy thì cô sẽ mang cho anh ta.
Nghĩ đến vừa tới thời kỳ mập mờ, mình không thể quá phận nên anh ta đã từ chối.
Sao giữa trưa hôm nay thái độ đột nhiên lại thay đổi?
Chẳng lẽ là có người nói gì với cô?
Càng nghĩ lại càng cảm thấy có thể.
Anh ta không thể mất đi cái bàn đạp là Khuyết Chu này.
Khẽ cắn môi, Trâu Tử Minh mở điện thoại đặt một nhà hàng.
Dùng mấy ngàn đồng còn sót lại trên người mình đặt một nhà hàng cao cấp, vốn anh ta muốn dây dưa kéo dài một chút, xem ra bây giờ không cần thiết, cô nhất định là cảm thấy thời gian mập mờ quá dài.
Nghĩ đến Khuyết Chu tuổi còn trẻ, chỉ lớn hơn mình hai tuổi, bây giờ cũng đã mua xe nhưng mình lại còn vì tiền thuê nhà mà đau đầu trong nhà còn có một người đang mang thai.
Ngẫm lại lại thấy phiền muốn chết.
Trâu Tử Minh phiền não gãi gãi đầu lại tùy tiện tìm một kẻ coi tiền như rác trên wechat bắt đầu trò chuyện.
Chưa nói được mấy câu thì bắt đầu bán thảm, đối phương lập tức cho anh ta năm ngàn tệ.
Bên kia, hạt vừng nhỏ lấy chứng cứ Trâu Tử Minh nói chuyện phiếm với người khác đóng gói gửi cho Khuyết Chu.
Giọng điệu của nó vô cùng ghét bỏ: "Cái tên tra nam đáng ghét này đi lừa gạt rất nhiều nhiều cô gái nhỏ, vừa rồi ta mới đếm một chút, người đã chuyển tiền cho hắn đã có mười bảy người rồi!!"
Sao lúc nào cũng có những cô gái ngây thơ như vậy.
Không đúng, không nên trách những cô gái nhỏ ngây thơ, muốn trách thì phải trách tên cặn bã Trâu Tử Minh này quá ghê tởm!
Khuyết Chu cười cười không nói gì, tiền gửi ngân hàng trên tay nguyên chủ cũng đủ mua một chiếc xe, nhưng chấp niệm của nguyên chủ đối với việc mua nhà quá sâu, nhưng giá phòng tăng lên quá nhanh chóng, hơn nữa còn bị Trâu Tử Minh lừa gạt, kết quả là nhà không mua xe cũng không nốt, người lẫn tài sản đều không còn.
Bây giờ cô mua một chiếc xe, chuẩn bị khi nào hết tiền thuê nhà thì cô sẽ dọn về nhà ở.
Lái xe thì tâm khoảng hai mươi phút, thật ra cũng không xa, nhưng nếu như không lái xe, đi xe buýt đường vòng sẽ phải mất gân một tiếng.
Hơn nữa nguyên chủ luôn cảm thấy ba mẹ rất hay lải nhải nên mới dọn ra ngoài ở.
Thật ra nguyên chủ rất yêu ba mẹ mình, nhưng nguyên chủ là một người không giỏi biểu đạt.
Không đóng tiền thuê nhà ở, tiền thuê nhà tiết kiệm được không chỉ đủ tiền xăng mà còn có thể tiết kiệm nhiều một chút cho ba mẹ, vẹn toàn đôi bên.
Khuyết Chu đi theo nhân viên cửa hàng rất nhanh đã nhìn trúng một chiếc SUV giá khoảng hai mươi vạn.
Cô trả tiền rất sảng khoái, nhân viên cửa hàng vô cùng vui vẻ nhiệt tình, trời còn chưa tối Khuyết Chu đã đặt xe xong, nhưng phải còn một thời gian ngắn nữa mới có thể lấy xe.
Vừa vặn tiền thuê nhà hai tháng sau hết hạn, hai tháng sau lấy xe cũng được.
Lúc giao tiền, Khuyết Chu nhìn thoáng qua thấy một người đàn ông mặc âu phục.
Cô ký tên, nghiêng người nhìn sang.
Người đàn ông nói năng thận trọng, khi Khuyết Chu nhìn qua, anh nhanh chóng cúi đầu.
Mặt mày thâm thúy bao phủ trong bóng tối do ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống.
Âu phục được cắt may khéo léo tôn lên khí chất hơn người của anh, mặc dù đang ngồi ở trên sô pha, chung quanh nhiều người lui tới như vậy, nhưng những người đi ngang qua đều sẽ nhịn không được nhìn thêm mấy lần.
Khuyết Chu cười cười, hỏi nhân viên công tác bên cạnh: "Bên kia là ai?"
Nhân viên công tác ngẩng đầu nhìn lại trả lời: "Vị kia ạ, vị kia là Lâm tổng Lâm Dập, là tổng giám đốc của công ty Song Mộc, lên Baidu là có thể tra được."
"Thì ra là vây... Cám ơn."
Khuyết Chu quay đầu lại.
Nhưng mà giờ phút này, trong nháy mắt khi Khuyết Chu quay đầu lại, vị Lâm tổng kia lại hơi ngước mắt lên, tâm mắt dừng lại ở trên vòng eo tỉnh tế của cô.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy hai tay của anh có chút run rẩy hưng phấn.
Cô gái này...
Giống như nữ chính trong phiên bản mới mà mình vừa xem.
Đôi môi đỏ mọng của Liệt Diễm, khí chất trong trẻo lạnh lùng quyến rũ lại có chút rụt rè.
Coser là gì?
Nếu cô cosplay trang phục của nữ chính...
Lâm Dập nhắm mắt lại, ngẫm lại nhất định sẽ rất đẹp!