Cô đẩy cửa ra, người đàn ông mặc áo bông, khuôn mặt đen sì, cả người tức giận đứng ở trong sân, ngoài cơn giận ra thì còn có mùi rượu ở trên người.
Cách vài mét Khuyết Chu cũng có thể ngửi thấy được mùi rượu nồng nặc.
"Anh lại đi uống rượu sao?" Khuyết Chu cau mày hỏi.
Khuyết Phong không nhìn thấy em gái mình có gì khác với ngày thường, càng không nhìn thấy được sự lạnh lùng trong đôi mắt của cô.
Anh ta lảo đảo đi tới, trên mặt đất là tuyết mà Khuyết Chu vừa mới quét sạch đã tan ra một phần ngưng kết thành băng, Khuyết Phong không cẩn thận đã ngã đến mông đập xuống đất.
Một tiếng "ai da" truyền đến, Khuyết Chu không nhịn được cười ra tiếng: "Anh trai thật sự là người vô dụng, chỉ cách có mấy mét mà còn đi không vững."
Đây là lần đầu tiên Khuyết Phong bị Khuyết Chu cười nhạo.
Từ nhỏ đến lớn, Khuyết Chu cơ hồ đều là "người hầu nhở của Khuyết Phong.
Thật ra lúc nhỏ Khuyết Phong cũng coi như là một người tốt, có thứ gì ngon cũng đều nhớ đến em gái của mình.
Sau khi lớn lên, có một ít bạn bè trong thôn nói con gái đều phải lập gia đình, thay vì trong nhà có thêm một miệng ăn, còn không bằng gả ra ngoài càng nhanh càng tốt, không chừng có thể đổi được mấy con trâu hoặc bò, hơn nữa Khuyết Chu rất đẹp, hẳn là có thể đổi được nhiều thứ hơn người khác."
Một thời gian sau, Khuyết Phong đã biến thành cái dạng này.
Ba Khuyết đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng nhưng anh ta vẫn không nghe, mấy năm nay anh ta càng ngày càng to gan, lúc ba Khuyết đánh anh ta, anh ta còn dám đánh trả.
Bệnh của bà nội có một nửa là bị Khuyết Phong chọc tức.
Anh ta giãy giụa đứng lên, đưa tay muốn nắm lấy vạt áo của Khuyết Chu, Khuyết Chu hơi nghiêng người nên Khuyết Phong trượt tay, lại thiếu chút nữa ngã dập mông.
Lần này Khuyết Phong thật sự nổi giận: "Khuyết Chu, gan mày to thêm rồi đúng không? Mau theo tao đến nhà trưởng thôn xin lỗi nhanh! Tao nói cho mày biết, nếu trưởng thôn vì mày mà nhắm vào nhà chúng ta, mày xem tao có đánh chết mày không?”
"Anh dám đánh chết tôi không? Bây giờ tôi đã là Thần Nữ, nếu anh đánh chết tôi chính là muốn đối nghịch với toàn bộ dân làng trong thôn.
Còn thôn trưởng nhắm vào nhà chúng ta thì thế nào? Chúng ta làm gì có nhược điểm để ông ta có thể nhằm vào chứ?"
Khuyết Chu liếc mắt một cái, hơi dựa người vào khung cửa, ngăn lại khe cửa ở phía sau tránh để gió thổi vào trong nhà, vậy bà nội cũng sẽ không bị phong hàn nữa.
Miệng cô cũng không rảnh rỗi chút nào, khi cô nói ra những lời này, Khuyết Phong có chút ngây dại không phản ứng lại được.
Bởi vì ở trong mắt của anh ta, quả thật em gái của mình rất xinh đẹp, nhưng quá ngốc, lại không thích nói chuyện, cho nên thường xuyên bị bắt nạt.
Hôm nay cô bị làm sao vậy, thay đổi tính cách rồi?
Anh ta nhíu mày, vẻ mặt không thể tin hỏi: "Mày có biết là mày đang nói chuyện với ai không?”
"Nói với anh nha, không nói với Khuyết Phong anh thì nói chuyện với ai?"
"Mày dám nói chuyện như thế với ông đây à? Có phải mày muốn ăn đánh rồi không?!"
"Ba còn ở đây mà anh lại dám xưng ông đây với ai? Có bệnh thì đi chữa bệnh đi, cả ngày cứ như người mắc bệnh tâm thần, việc trong nhà thì không chịu làm, chỉ biết ra ngoài uống rượu.
Anh nợ người ta bao nhiêu tiền rồi, sau này đừng nghĩ tôi và ba sẽ trả nợ cho anh, ngay cả một đồng cũng đừng hòng!"
Khuyết Chu lạnh mặt, lập tức đi lướt qua bên người Khuyết Phong.
Lúc đi lướt qua bên cạnh anh ta, Khuyết Phong vươn tay muốn bắt lấy cánh tay của Khuyết Chu, vừa muốn túm, tay kia của Khuyết Chu đã bắt được cổ tay của anh ta trước, sau đó dùng sức một cái, trực tiếp ném người đàn ông cao hơn mình một cái đầu xuống đất.
Tiếng gào thét đau đớn truyền đến.
Hạt vừng nhỏ nói: "Giống như heo kêu, không đúng không đúng, heo còn có thể ăn được, chứ loại người như anh ta thì không có ích gì cho xã hội cải"
Một cánh cửa khác cũng bị đẩy ra, ba Khuyết trợn mắt há hốc mồm đứng trước cửa lớn, nhìn chằm chằm con trai đã bị vật qua vai nằm trên mặt đất và con gái vừa mới vật con trai ngã xuống đất.
Tay ông đều có chút run rẩy.
Khuyết Chu nhìn sang: "Ba, sao ba lại ra ngoài, bên ngoài lạnh, sao ba không mặc thêm quần áo?"
Ba Khuyết: "Tiểu Chu... con... anh con..."
"Hôm nay nhất định tao phải đánh mày, tao nhất định... AI" Lời còn chưa dứt, Khuyết Chu không chút do dự lại đạp một cước lên người anh ta trước mặt ba Khuyết.
Sau đó cô mỉm cười nói: "Anh muốn đánh tôi sao? Anh đừng tưởng anh lên mặt một lần mà ba không có cách nào làm gì được nên mới cho anh tiền, anh còn đánh ba vài cái.
Anh cảm thấy trong cái nhà này không ai trị được anh sao? Có phải anh cảm thấy mình mình hỗn nên không ai làm gì được đúng không?"
Cô lại không chút do dự đạp thêm một cước: "Đồ vô dụng, lớn già đầu rồi mà đến chút tiền cũng không kiếm được, vậy ai thèm giám để ý đến anh, còn muốn bán em gái để mình cưới vợ? Anh có sáp đến thì người ta cũng chán ghét anh thôi, nuôi con chó nó có thể trông cửa, còn anh thì biết cái gì?"
Nói xong, cả người Khuyết Phong đã thể không nhúc nhích được nữa.
Thật ra Khuyết Chu nói gì anh ta hoàn toàn không nghe rõ, cảm giác toàn thân thể đều tập trung lên chỗ mình vừa bị đánh, cũng không biết có chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng nhìn một đạp kia của cô không mạnh lắm, nhưng sao lại đau đến thấu tận tim gan như vậy.
Đau đến nỗi anh ta đổ mồ hôi lạnh, cuộn tròn người lại giống như một con sâu.
Cô hừ lạnh một tiếng, sau đó đi về phía ba Khuyết.
"Tiểu Chu..." Ba Khuyết có chút bối rối.
Con gái của ông thật mạnh mất
Nhưng rốt cuộc người mà cô mới đánh cũng là con trai của mình, ông lo lắng hỏi: "Anh con... nó... sẽ không sao chứ?!"
"Sẽ không sao đâu.
Nếu anh ấy đánh con, con mới bị nặng đấy! Sức của con thì anh ấy có thể bị gì được chứ?!"
Ba Khuyết nhìn thân thể nhỏ bé yếu ớt của cô con gái nhà mình, hình như cô nói cũng có chút đạo lý.
Ông kéo con gái vào phòng của mình, sau đó đóng cửa lại, giống như sợ con trai của mình trả thù.
Hạt vừng nhỏ thật sự rất muốn cười.
Cũng là lừa dối người thường nhưng vừa rồi một đạp của đại lão còn mang theo nội lực, nếu dùng sức thêm một chút chắc là Khuyết Phong cũng có thể chết ngay tại chỗ.
Sau khi đưa đan dược cho ba Khuyết, Khuyết Chu lại ra cửa lần nữa, Khuyết Phong đã không còn nằm ở đó.
Hạt vừng nhỏ lập tức báo cáo: "Vừa rồi Khuyết Phong đã đi ra ngoài, bây giờ anh ta sắp đến nhà của trưởng thôn rồi.
Tỷ tỷ, nếu Khuyết Phong nói lung tung thì làm sao bây giờ? Hơn nữa vừa rồi tỷ còn nhốt trưởng thôn lại nữa."
"Vậy thì chơi thôi."
"Hả? Chơi như thế nào?" "Đánh một cái sau đó cho một quả táo, chuyện rất đơn giản, nếu muốn thu hoạch lương thực thì rất đơn giản."
Quả thật linh khí bây giờ của cô đã bị tiểu thế giới này hạn chế đi rất nhiêu, nếu dùng linh khí trong phạm vi lớn thì Thiên Đạo cũng cho cô mặt mũi, nhưng vậy cũng không cam đoan đồ vật mà đám người ra vẻ đạo mạo dùng cho cô kia sẽ cắn trả lên trên người của bọn họ.
Nhưng nếu cô dùng linh khí với phạm vi nhỏ, vậy thì cô không cần phải che dấu nữa.
Nửa tiếng sau... Cửa thôn truyền đến tiếng loa phát thanh rất lớn, là giọng nói của Khuyết Chu.
"Các vị thôn dân, tôi vừa mới nhận được chỉ thị của Thần Linh, đã có biện pháp thu hoạch mùa màng, mời mọi người trong vòng nửa tiếng hãy đến trước cửa thôn, nếu như đến muộn, vậy thì Thần Linh sẽ không cho nhà người đó thu hoạch lương thực nữa."