So với Tưởng Hàm, Khuyết Chu có vẻ không kiêu ngạo không sủng nịnh.
Nhưng vừa rồi nhìn bộ dáng Tưởng Hàm bị Khuyết Chu xách cổ áo, trong lòng dì quản lý cũng có chút sợ hãi.
Ánh đèn đèn pin chiếu sáng cả mấy người, mái tóc dài cùng làn da trắng nõn phản chiếu dưới ánh đèn giống quỷ quái trong Liêu Trai.
Nhất là khóe miệng cô còn lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Dì quản lý hơi run rẩy, cảm thấy ngay cả lối đi trên hành lang cũng trở nên âm trầm.
Rốt cuộc Tưởng Hàm cũng thở phào một hơi, cô ta chỉ vào Khuyết Chu, còn mang theo nức nở nói: "Cậu ta đang muốn nhằm vào chúng tôi."
"Được rồi! Ồn ào cái gì mà ồn ào, các người không ngủ nhưng các bạn cùng lớp khác còn muốn ngủ! Ngủ ngon, sau khi tắt đèn không thể nói chuyện trong ký túc xá gây ảnh hưởng đến những người khác, tự giác một chút đi!"
Khuyết Chu vẫn mang theo nụ cười nhìn dì quản lý ký túc xá, bây giờ trong đầu dì quản lý ký túc xá chỉ có hai chữ —— Muốn chạy.
Bà dặn dò thêm hai câu, sau đó vội vàng rời khỏi tầng lầu này.
Chỉ còn lại Tưởng Hàm với vẻ mặt đầy nước mắt, vừa rồi cô ta cảm thấy hình như mình sắp chết.
Ở trên tay Khuyết Chu, ngay cả sức để cô ta phản kháng cũng không có, cái loại cảm giác hít thở không thông này, đời này cô ta cũng không muốn cảm nhận lại lần thứ hai.
Cánh cửa ký túc xá đã được đóng lại.
Không có dì quản lý, bây giờ Tưởng Hàm cũng có chút sợ hãi Khuyết Chu.
Rõ ràng trước kia Khuyết Chu không phải như vậy, mặc dù cô ta không nói chuyện nhiều với Khuyết Chu, nhưng vẫn cảm thấy cô yếu đuối.
Nhưng bây giờ xem ra, cô đâu có yếu đuối, thậm chí sát ý trong nháy mắt kia, Tưởng Hàm cũng thật sự cảm nhận được.
Khuyết Chu giơ tay duõi thắt lưng.
Tầm mắt cô đảo qua Tưởng Hàm và Đàm Nhĩ Thư trong bóng đêm: "Đừng nói chuyện quấy rầy giấc ngủ của tôi, được chứ?"
Sau đó, cô trèo lên giường của mình một lần nữa.
Lần này, Tưởng Hàm và Đàm Nhĩ Thư thật sự không nói gì nữa.
Hạt vừng nhỏ mở miệng chữ O ở trong không gian.
Đây có phải là quỷ lực của đại lão không?
Hơn nữa vừa rồi khi đại lão sắp sụp đổ, đến cả thiên đạo cũng cảm thấy không thích hợp.
Hạt vừng nhỏ phát hiện ra, năng lực của thiên đạo không đủ lớn, có một cỗ lực lượng mạnh mẽ khác đã trấn áp sức mạnh của thiên đạo trong tiểu thế giới này trong nháy mắt.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, một cỗ năng lượng lớn hơn kia chắc chắn là của đại lão.
Hu hu hu, tỷ tỷ thật đẹp trail
Tuy rằng Khuyết Chu đã nói với hạt vừng nhỏ cô không hề quan tâm đến thiên đạo, nhưng tận mắt nhìn thấy đại lão thật sự không bị thiên đạo áp chế, nó vẫn kích động muốn chất.
Sau này nó nhất định làm trâu làm ngựa cho tỷ tỷ, nó không phải không thể làm trâu làm ngựa được!!!
Trong kịch bản gốc, vào ngày hôm sau, chuyện nguyên chủ từ chối lời tỏ tình của Thương Hạo đã lan truyền khắp trường học.
Bản thân Thương Hạo là người nổi tiếng trong trường học, cho nên mặc dù giáo viên vẫn biết hành vi càn rỡ của Thương Hạo nhưng cũng không có ai dám đứng ra ngăn cản.
Thật ra nguyên chủ cũng không trách giáo viên.
Bởi vì nguyên chủ đã thấy được thế lực khủng bố trong nhà Thương Hạo và Thương Hạo là như thế nào.
Giáo viên cũng chỉ là người bình thường, nếu như vì mình mà đánh mất tiền đồ, vậy nguyên chủ cũng sẽ hối hận và áy náy vô cùng.
Cũng giống như tình tiết ban đầu trong cốt truyện, sáng sớm hôm sau, khi tất cả các học sinh lớp 11 học tiết thể dục dụng cụ, Khuyết Chu đã cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang đánh giá cô.
Đại đa số học sinh đều tò mò, muốn biết vị dũng sĩ từ chối Thương Hạo này là ai.
Nhưng cũng có một phần nhỏ nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thân thiện.
Lúc Khuyết Chu chuyên tâm chạy bộ, bên cạnh bỗng nhiên có một chân vươn ra.
Cô cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng nhảy qua, hơn nữa còn đá về phía sau một cái.
"ÔiI!" Tiếng kêu rên của một nữ sinh truyền đến.
Khuyết Chu nghênh ngang rời đi.
Nữ sinh tức giận nhe răng trợn mắt nhưng không thể làm gì được.
Bài tập thể dục dụng cụ lớp 11 kết thúc là lúc lớp 12 bắt đầu tập thể dục dụng cụ.
Tầm mắt Của Khuyết Chu đảo qua đám người.
Cuối cùng, ánh mắt đặt trên cơ thể của một thiếu niên.
Ánh sáng buổi sáng mông lung, trên ngọn cây xa xa còn treo sương mù, trong lúc mông lung, thiếu niên quay đầu đồng phục học sinh trên người bị anh xắn tay áo lên, lộ ra mu bàn tay hữu lực.
Ánh mắt phát sáng như ánh mặt trời.
Anh mím môi, nhìn giống như tuyết trên núi cao.
Khuyết Chu mỉm cười, xoay người đi vào trong căng tin.
Nhưng mà ngay lúc cô xếp hàng, âm thanh ở phía sau đột nhiên dừng lại.
Sau đó, trên vai có thêm một bàn tay, thậm chí còn dùng sức bóp chặt.
Thương Hạo chậm rãi đi đến bên cạnh Khuyết Chu, anh ta dùng sức rất lớn, muốn nghe thấy tiếng cô gái đau đớn kêu lên.
Nhưng âm thanh đau đớn trong tưởng tượng cũng không truyền đến, không chỉ không truyền đến, thậm chí Khuyết Chu còn mặt không đổi sắc.
Cô lạnh mặt, ánh mắt cất giấu sắc bén như mũi tên, đối diện với tâm mắt của Thương Hạo, đột nhiên anh ta có cảm giác tim đập rất nhanh.
"Mua cho tôi một bữa sáng." Thương Hạo ra lệnh.
Lại cười xấu xa một tiếng: "Nếu không, tôi sẽ khiến cậu xấu mặt trước tất cả mọi người."
Đám đông bên cạnh dần dần tản ra, sợ chọc phải đại ca của trường này.
Nguyên cả một hàng dài cũng tản ra, cả khu đó chỉ còn lại một mình Khuyết Chu.
Cô không nói gì, chỉ quay đầu lịch sự nói với dì ở sau cửa kính: "Cho con một phần bánh trứng, không cay không rau mùi, còn có một ly sữa đậu nành, ngoài ra phải có một phần bánh bao nhỏ, ăn ở đây, cảm ơn."
Thương Hạo nhíu mày: “Tôi không thích ăn hai thứ này.
"Tôi nói sẽ mua cho cậu ăn từ khi nào? Nhà cậu phá sản, không có tiền ăn nên mới tới trước mặt tôi ăn xin à?!" Đầu Khuyết Chu cũng không hề quay lại.
Nhưng lời nói của cô đã làm cho tâm trạng của Thương Hạo vốn có chút hứng thú biến thành lửa giận trong nháy mắt.
Mọi người xung quanh đều căng thẳng.
Cái cô gái tên Khuyết Chu này thật mạnh miệng nha, nói chuyện không chút lưu tình nào.
Thương Hạo giơ tay lên, lại muốn đặt lên trên vai Khuyết Chu.
"Khuyên cậu tốt nhất không nên chạm vào tôi." Giọng nói của cô gái mang theo cảnh báo sâu kín.
Nhưng Thương Hạo làm sao có thể thật sự nghe lời Khuyết Chu, anh ta cười nhạo một tiếng: "Tôi cứ làm đấy, cậu có thể thế nào? Phí cho một khuôn mặt như vậy! Tôi thích cậu chính là vinh dự của cậu đói"
Dứt lời, bàn tay ghê tởm lại một lần nữa đặt lên vai Khuyết Chu.
Khuyết Chu: "Tôi đã cho cậu một cơ hội."
Cô giơ tay lên, một tay nắm lấy cánh tay Thương Hạo, sau đó vật một cái qua vail
Tiếng rên rỉ cùng âm thanh thân thể nện trên mặt đất đồng thời vang lên.
Xung quanh lại có bạn học kinh hô thành tiếng.
Ngay cả dì ở bên trong cửa sổ khu lấy đồ ăn cũng sợ hãi không nhẹ.
Thương Hạo cứ như vậy bị Khuyết Chu vật qua vai ngã xuống đất.
Cảm giác xấu hổ dâng lên, Thương Hạo tức giận mắng: "Các người còn sửng sốt làm gì?! Bắt lấy cô ta cho tôi!!"
Với tình cảnh này, hạt vừng nhỏ cảm thấy Thương Hạo giống như một tên thổ phi, mà đại lão chính là anh hùng hành hiệp trượng nghĩa kia.
Mấy người mà anh ta ra lệnh kia căn bản không phải là đối thủ của Khuyết Chu.
Chỉ cần một vài chiêu đã giải quyết xong.
Mấy người kia nằm lộn xộn trên mặt đất, kêu rên thảm thiết.
Bữa sáng đã làm xong, Khuyết Chu nhận lấy bữa sáng mà dì đưa tới, xem nhẹ bàn tay có chút run rẩy của dì, lễ phép nói một tiếng cảm ơn.
Cô khinh thường cười một tiếng.
"Rác rưởi!"