Anh luôn cảm thấy lòng phòng bị của mình là vũ khí quan trọng nhất để anh có thể đi đến ngày hôm nay, nhưng bây giờ anh lại đột nhiên cảm thấy lòng phòng bị của mình quá nặng cũng là một chuyện ngu xuẩn.
Cho đến khi Khuyết Chu đã xoay người lên lầu, Cư Mộng mới cau mày đi đến bên cạnh anh: “Anh, anh nghĩ cái gì vậy?”
Trong giọng nói của cô ta mang theo chút trách cứ, điều này làm cho lý trí của Cư Hoài lại đánh bại chút cảm tính nho nhỏ kia.
Cư Hoài khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng lý trí đến cực điểm: "Anh chỉ muốn xác nhận điểm hảo cảm của chúng ta với cô ấy đến từ bản thân cô ấy hay là thuật pháp trên người của cô ấy."
"Đó nhất định là do bản thân của chị ấy!"
"Vừa rồi lúc mấy yêu tinh kia xong vào nhà, mặc dù chúng ta có vũ khí nhưng không thể làm gì bọn họ, anh còn không chắc là do bản thân của chị ấy hay không sao?"
Cư Mộng hít sâu một hơi, vội vàng nhìn về phía cửa phòng đóng chặt trên lầu, hạ giọng nói: "Anh, đầu óc của anh thật sự là hết thuốc chữa rồi, anh mà còn như vậy nữa thì sớm muộn gì cũng không lấy được vợ."
Cư Hoài nhíu mày, toàn thân trở nên cứng đờ.
Cô ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Anh đã bận rộn với sự nghiệp rất lâu, tình cảm nam nữ này anh không hiểu là chuyện bình thường."
Cư Hoài cười ha hả: "Năm nay em mới mười tám, làm như là người hiểu chuyện tình cảm lắm vậy?"
"Ít nhất còn hiểu hơn anh, hơn nữa hôm nay chị dâu đưa em đi báo thù, nếu thật sự muốn dùng thuật pháp gì đó thì còn giúp chúng ta làm gì? Còn có khuôn mặt kia của chị ấy nữa, dùng chút mị lực thôi cũng đủ để chúng ta tước vũ khí đầu hàng rồi."
"Rốt cuộc em muốn nói cái gì?" Cư Hoài lạnh lùng hừ một tiếng.
Cư Mộng vỗ ót một cái, anh trai cô ta thật sự là một thẳng nam bị ung thư giai đoạn cuối hết thuốc chữa rồi: "Em muốn nói, anh hãy suy nghĩ lại đi, nếu chị dâu thật sự thi triển mị thuật, bây giờ anh đã không sinh ra lòng phòng bị như vậy rồi.
Bản lĩnh của chị ấy lợi hại như vậy, nếu thật sự dùng mị thuật, chị ấy có thể lấy đi toàn bộ đồ đạc của chúng ta.
Nếu anh đã sinh ra lòng phòng bị như vậy, có nghĩa là chị ấy căn bản không sử dụng thuật pháp gì lên trên người của chúng ta."
Cư Hoài bỗng nhiên bừng tỉnh lại, mới phát hiện ra cảm giác theo quán tính vừa rồi của mình ngu xuẩn tới cỡ nào.
Khuyết Chu thông minh như vậy, có lẽ lúc ý nghĩ này của anh vừa mới sinh ra, cô cũng đã cảm thấy thất vọng về anh rồi.
Anh siết chặt tay lại, bỗng nhiên đứng dậy rồi nói: "Đừng đụng gì vào đồ đạc trong nhà cả, lát nữa sẽ có người đến quét dọn.
Em ở nhà đi, anh ra ngoài có chút việc."
Cư Mộng trừng to mắt, lại nhìn cửa phòng Khuyết Chu một cái, sau đó lại nhìn Cư Hoài như nhìn một kẻ ngốc: "Anh, bây giờ anh không đi dỗ chị dâu đi mà đi ra ngoài làm gì?"
"Em đừng quan tâm, cứ ở nhà đi, không được ra khỏi cửa."
"A, tốt nhất anh có công việc ở bên ngoài thật, nếu thật sự không đưa được chị dâu vào cửa, em..."
"Em cái gì?" Cư Hoài dừng bước, ánh mắt đảo qua cửa phòng Khuyết Chu: "Sẽ không có chuyện đó đâu, em yên tâm đi."
Khóe miệng Cư Mộng lại lập tức giương lên.
Cuối cùng anh trai mình cũng thừa nhận rồi, bình thường những chuyện mà chính miệng anh thừa nhận thì nhất định anh sẽ làm được.
He he, cuối cùng cô ta cũng không sợ không có chị dâu rồi!
***
"Đoàng đoàng đoàng!!!" Trong phòng bắn súng, Cư Hoài cầm súng liên tục bắn ba phát đạn, ba phát đều trúng hồng tâm.
Triệu Dục bên cạnh theo bản năng lùi về phía sau ba bước, cách anh rất xa: "Cậu nói xem mỗi lần mình gặp chuyện liên quan đến kẻ thù hoặc là chuyện phạm pháp gì đều đến nơi này phát tiết, bình thường sau khi bắn súng xong thì cậu lại muốn đánh đối kháng với chúng tôi.
Nhưng hôm nay tôi không muốn đánh với câu, hôm qua tôi mới huấn luyện mấy tân binh khiến cả người bây giờ vẫn còn đau nhức đây này."
Kính nghiệp như vậy quả thật làm cho người ta thấy mà đau lòng!
Cư Hoài yên lặng nhìn anh ta một cái, bên tai bỗng nhiên đỏ lên.
Triệu Dục hít sâu một hơi, lại lùi vê phía sau ba bước: "Tuy rằng tôi không phản chuyện đồng tính luyến ái, nhưng xu hướng giới tính của tôi rất bình thường, tôi biết con người của tôi rất có mị lực, nhưng không có nghĩa là tôi thích cậu, tôi cũng thừa nhận cậu rất ưu tú, nhưng tôi chỉ xem cậu như anh em, tôi rất bội phục cậu, nhưng tuyệt đối không có cái ý nghĩ kia."
Cư Hoài: "... Cậu đang nói cái quái gì vậy?"
Hai tay Triệu Dục giao nhau chắn trước ngực mình: "Chẳng lẽ cậu không có ý như vậy sao?”
"Chướng mắt." Cư Hoài lời ít ý nhiều.
Điều này khiến Triệu Dục khó chịu: "Mẹ kiếp, tôi là một cành hoa trong quân đội, vậy mà cậu lại chướng mắt tôi."
Cư Hoài tháo dụng cụ bảo vệ tai xuống, mái tóc hơi dài thấm mồ hôi dính lại với nhau, ngón tay thon dài của anh vuốt tóc ra phía sau lộ ra cái trán no đủ.
Đôi mắt thâm thúy dưới hai hàng lông mày lóe ra cảm xúc phức tạp.
Sau một lúc lâu, cuối cùng anh mới mở miệng: "Tôi chọc cho một cô gái tức giận, phải xin lỗi thế nào để cho cô ấy bớt giận đây?"
Triệu Dục: “... 2"
Dường như anh ta xuất hiện ảo giác rồi thì phải!
Vì thế Triệu Dục lập tức quay đầu: "Bác sĩ Trần còn ở phòng y tế không, hình như lỗ tai của tôi không tốt lắm, tôi phải đi khám xem một chút."
Anh ta xoay người muốn rời đi nhưng lại bị Cư Hoài túm lấy cổ áo: "Tôi nghiêm túc, tôi thật sự chọc giận một cô gái."
Vẻ mặt của Cư Hoài vô cùng nghiêm túc, Triệu Dục tốn hết mười phút mới tiêu hóa được tin tức này, sau đó đưa ra một kết luận... Có thể Cư Hoài đã yêu rồi!
Anh ta kiềm chế nội tâm tò mò của mình, sau khi nghe Cư Hoài nói mình chọc cô gái tức giận như thế nào, trên mặt Triệu Dục tràn ngập hai chữ cười nhạo.
"Với cái vẻ mặt này của cậu, hôm nay tôi không đấu với cậu đến rạng sáng thì tên của tôi sẽ viết ngược."
Cả người Triệu Dục run lên, lập tức thu liễm một ít cười nhạo trên mặt mình: "Trước kia tôi cảm thấy con người cậu cũng rất kinh khủng, giống như kỹ năng thiên phú gì cũng có, nhưng bây giờ mới phát hiện ra, Thượng Đế mở cho cậu bao nhiêu cánh cửa, nhưng lại đóng cửa sổ tình yêu của cậu."
Cư Hoài sắc mặt âm trầm, mày kiếm nhíu chặt, trên mặt viết đầy hai chữ khó chịu: "Đừng nói nhảm, rốt cuộc có biện pháp nào thể hiện được thành ý của mình không? Tôi thấy nếu trực tiếp xin lỗi thì không có thành ý lắm."
"Cái thứ gọi là thành ý này hoàn toàn không thể dùng tiền tài được, nhất là loại người có tiền như cậu.
Cậu nói xem, nếu dùng tấm lòng thì phải biết cô ấy thích cái gì, theo cậu miêu tả thì cô gái này rất thông minh cũng rất mẫn cảm, nhưng mà tôi cảm thấy chắc chắn cô ấy có hảo cảm với cậu, nếu không cũng sẽ không cứu cậu, cũng không ở nhà của cậu.
Cậu nên nói với cô ấy là do cậu lắm mồm chứ thực sự trong lòng của cậu không nghĩ như vậy.
Cậu cũng đừng mạnh miệng nói mấy câu dối lòng nữa."
"Ý của cậu là... sau này tôi không nên mạnh miệng nữa sao?"
Triệu Dục: ”... Cũng tương tự như vậy."
Anh ta đánh giá Cư Hoài từ trên xuống dưới một lượt, hình tượng sát thần của Cư Hoài trong lòng anh ta ầm ầm sụp đổ: "Trừ mạnh miệng ra, cậu nên nói ít làm nhiều, để ý xem cô ấy thích cái gì thì mua cho cô ấy, dù gì tiền cậu kiếm cũng không thể tiêu hết, gần đây cậu cũng không có chuyện gì để làm nên cứ đi theo cô ấy đi, nói không chừng có thể tra ra được người đứng phía sau đám người kia là ai đó."
Cư Hoài gật đầu: "Cậu nói có chút đạo lý."
Triệu Dục cười hì hì nói: “Cậu thật sự thích con gái nhà người ta à?”
Anh ta cho rằng có thể Cư Hoài sẽ mạnh miệng một chút, hoặc là đối tốt với người ta chỉ vì người ta cứu mình, kết quả anh lại gật đầu vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Ừ, thích."
Hơn nữa rất thích!