Thậm chí Khuyết Chu còn cảm nhận được ánh mắt sùng bái của không ít người.
Thương Hạo chật vật đứng lên còn muốn đuổi theo, nhưng cô gái cầm điểm tâm quay đầu lại thản nhiên cười.
Nụ cười của cô thật sự là đủ xinh đẹp, Thương Hạo cùng mọi người xung quanh đều luống cuống lên trong nháy mắt.
Giọng nói của cô gái mang theo tiếng cười: "Ngoan một chút, nơi này là căng tin, tôi muốn ăn cơm thật ngon, đừng cố gắng khiêu chiến tôi nữa."
Quỷ dị chính là thân thể của Thương Hạo cứng đờ trong nháy mắt, thật sự không đuổi theo nữa, đến lúc lấy lại tinh thần, trước mắt đâu còn bóng dáng của Khuyết Chu nữa.
Anh ta tức giận gào thét trong căng tin một tiếng, sau đó lại hét lên đầy giận dữ với bạn học bên cạnh: "Xem cái gì mà xemI! Cút đi!"
Quần chúng ăn dưa: "..." Bệnh thần kinh.
Lần đầu tiên nhìn Thương Hạo ăn đau, có người cảm thấy rất sảng khoái.
Vì thế, chuyện Thương Hạo bị một nữ sinh lớp 11 đánh trong nháy mắt truyền khắp trường học.
Nhưng lúc này Khuyết Chu không rảnh đi quan tâm những chuyện đó.
Cô lấy bữa sáng và đứng chờ ở sân thể dục.
Cuối cùng cũng nhìn thấy thiếu niên đang nói chuyện với bạn học bên cạnh.
Thiếu niên lau mồ hôi trên mặt mình, vì anh đứng ngược ánh sáng nên cô có thể nhìn thấy mồ hôi theo góc cằm của anh chảy đến yết hầu, cũng thấy yết hầu giật giật hai cái, Khuyết Chu hơi nhếch môi lên.
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu xuống, người bên cạnh thiếu niên là người đầu tiên nhìn thấy Khuyết Chu hiện diện ở sân thể dục.
Vì thế cậu ta đẩy thiếu niên một cái, chỉ tay về phía Khuyết Chu.
Sau đó, đó là bốn mắt nhìn nhau.
Vượt qua dòng người, tâm mắt giao nhau trong ánh nắng mặt trời buổi sáng và không khí trong lành.
Kỳ Hứa ngẩn người, chỉ cảm người bên ngoài có chút quen mặt, ngón tay thon dài của anh đẩy cặp kính đang trượt xuống kia lên.
Cô đang đến gần hơn và càng gần hơn.
Cuối cùng anh cũng thấy cô gái trông như thế nào.
"Cho anh đồ ăn sáng này." Khuyết Chu đưa bánh trứng gà trên tay qua, động tác và vẻ mặt vô cùng tự nhiên.
Ánh mắt nam sinh bên cạnh Kỳ Hứa đột nhiên đảo một vòng, cười he he hai tiếng: "Lão Thất, từ khi nào mà cậu quen biết một đại mỹ nữ như vậy?"
"Đây là tôi... Hàng xóm của tôi." Kỳ Hứa nói.
Anh nói thật sự không sai.
Thiếu niên trước mắt Khuyết Chu tên là Kỳ Hứa, là hàng xóm cách vách nguyên chủ.
Từ khi có ký ức, hai người đã sống bên cạnh nhau.
Chỉ là trong đầu nguyên chủ thật sự cũng chỉ có học tập, thành tích Kỳ Hứa rất tốt, nguyên chủ thường xuyên đi tìm Kỳ Hứa, nhưng cũng không phải vì chơi, mà là vì —— Để anh dạy thêm cho mình.
Trong lòng nguyên chủ, anh trai hàng xóm này càng lớn càng lạnh lùng, không thường xuyên cười.
Trong cốt truyện, ba mẹ nguyên chủ cũng từng nói với Kỳ Hứa phiền anh chăm sóc nguyên chủ nhiều hơn khi ở trường học.
Nhưng từ sau khi bị Thương Hạo quấn lấy, nguyên chủ cũng tận lực duy trì khoảng cách với Kỳ Hứa, cô ấy không muốn người bên cạnh mình bị mình ảnh hưởng.
Năm lớp 12, Kỳ Hứa đã được đặc cách đến trường đại học thủ đô, cũng sớm đến tham gia trại hè ở đó, là sự tồn tại như một vị thần của toàn bộ Nhất Trung.
Ngay sau khi Kỳ Hứa được đặc cách đi học ở trường đại học thủ đô, Kỳ Hứa cũng chuyển nhà, cho nên trong kịch bản ban đầu Kỳ Hứa cũng không biết kết cục của người hàng xóm thanh mai trúc mã của mình thê thảm cỡ nào.
Kỳ Hứa làm nam chủ, nguyên chủ chẳng qua chỉ là một người thường trên con đường huy hoàng của anh, tồn tại như bia đỡ đạn.
Khuyết Chu cười khẽ, thiếu niên còn chưa nhận bánh trứng gà: "Em cứ giơ tay như vậy, rất mỏi đói"
Giọng nói của cô không giống như đang làm nũng, nhưng Kỳ Hứa lại có chút nóng lên.
Bắt đầu từ trường trung học cơ sở, người em gái hàng xóm này về cơ bản thấy mình chỉ biết chào hỏi một cách nông cạn.
Trước đây mùa đông và mùa hè sẽ đến nhà của anh chơi, sau đó lại để anh dạy cô làm bài tập ở nhà của mình.
Có lẽ đã trưởng thành, bây giờ cô đã không hay đến nhà của anh trong kỳ nghỉ mùa đông và mùa hè.
Nhớ tới lần trước gặp mặt, hẳn là tết năm ngoái, cô rất ôn hòa, chính mình cũng chỉ nói với cô hai câu khách sáo.
Nam nữ thụ thụ bất thân, thật ra Kỳ Hứa cũng biết đạo lý này, anh cũng không cảm thấy gì.
Nhưng bây giờ, cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, còn đưa cho mình đồ ăn sáng.
Nhìn ánh mắt mập mờ của bạn tốt, anh có chút luống cuống tay chân.
Cuối cùng vẫn lấy bánh trứng.
Bánh vẫn còn nóng.
"Không cho rau mùi và ớt vào, anh cứ yên tâm ăn nha." Trong nháy mắt đó, Kỳ Hứa có loại ảo giác trở về khi còn bé.
Khi đó hai người còn thường xuyên chơi đùa cùng nhau, anh cũng thường xuyên theo mẹ đến nhà Khuyết Chu ăn cơm.
Mỗi lần cô bé đều nói: "Mẹ ơi, anh không thích ăn rau mùi, mẹ tuyệt đối không được cho rau mùi vào nha."
Hóa ra cô ấy vẫn còn nhớ.
"Tìm anh có chuyện gì không?" Kỳ Hứa hỏi, sóng vai cùng Khuyết Chu đi về phía tòa nhà giảng dạy.
Tòa nhà giảng dạy lớp 11 và 12 đều ở cùng một nơi, trên đường người người qua lại.
Kỳ Hứa vóc dáng cao lớn lại đẹp trai, hơn nữa thường xuyên đại diện cho trường tham gia các loại thi đấu, quanh năm treo trên bảng danh dự của trường, rất ít người không biết cái tên Kỳ Hứa này.
Mà Khuyết Chu đứng ở bên cạnh anh, mặc đồng phục học sinh đơn giản nhất, buộc đuôi ngựa đơn giản nhất.
Chưa trang điểm mà khuôn mặt nhỏ nhắn vốn thuần khiết lại có loại cảm giác mị hoặc ở bên trong, làm cho người ta chỉ cần liếc mắt một cái là không dời đi được.
Cô cười khẽ một tiếng, tiếng cười kia giống như một cái móc câu quét qua lỗ tai Kỳ Hứa, làm anh cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Sau đó nghe cô nói: "Em muốn nhờ anh một việc.
Sắp tới trường học có đăng ký tham gia một cuộc thi vật lý, em muốn anh Kỳ giúp em nói với giáo viên chủ nhiệm có thể thêm tên em vào danh sách được không?"
Hai chữ anh Kỳ này khiến bước chân của Kỳ Hứa hơi dừng lại.
Anh liếc mắt nhìn Khuyết Chu, hít sâu một hơi, cảm thấy hôm nay mình có chút kỳ quái, trước kia không phải Khuyết Chu cũng gọi mình như vậy mà, sao hôm nay lại làm cho người ta cảm thấy mặt nóng lên như vậy nhỉ?!
"Em muốn tham gia cuộc thi vật lý? Nhưng trước đây anh nghe mẹ em nói rằng em muốn học chuyên ngành văn học."
"Con người luôn phải thử những điều mới, chuyện em học văn và tham gia cuộc thi vật lý không xung đột đến nhau mà."
"A?"" Kỳ Hứa có chút không rõ: "Vậy tại sao em lại tham gia cuộc thi vật lý?"
Bình thường tham gia thi đấu đều là vì cộng điểm cho kỳ thi đại học, còn không thì vì để lấy được đặc cách lên đại học.
Nhưng về cơ bản tất cả đều là các môn tự nhiên.
Còn những môn nghệ thuật như văn học thì cần tham gia vào cuộc thi sáng tác.
Chẳng lẽ Khuyết Chu chỉ muốn giành vinh quang cho trường học?
Cô giơ tay lên, vỗ vào bả vai Kỳ Hứa: "Em chỉ thử những cái mới thôi mà, bây giờ còn chưa phân khoa, nói không chừng em cũng có thể học vật lý.
Phiên anh Kỳ nói với giáo viên chủ nhiệm một tiếng, em có thể làm bài thi thử, có kết quả thi sẽ quyết định em có thể tham gia thi đấu hay không cũng không muộn."
Kỳ Hứa còn muốn hỏi, không phải trước kia cô học vật lý rất kém mà?
Làm thế nào đột nhiên muốn tham gia vào một cuộc thi vật lý.
Các cuộc thi vật lý có các trường đại học hàng đầu trong cả nước sẽ tham gia, những người tham gia cuộc thi đều là thiên tài của mỗi trường.
Kỳ Hứa cảm thấy Khuyết Chu có thể không qua được.
Nhưng nhìn khóe miệng đang cười của cô, Kỳ Hứa không hỏi ra miệng, chỉ gật đầu: "Hôm nay anh sẽ nói với giáo viên chủ nhiệm, nếu có kết quả anh sẽ đến nói cho em biết."
"Được."
Lúc Khuyết Chu xoay người, Kỳ Hứa bỗng nhiên gọi cô lại: "Khuyết Chu."
"Hả?"
"Chuyện tối hôm qua Thương Hạo tỏ tình với em, anh nghe nói nhà Thương Hạo..."
"Thế nào? Anh có ghen không?" Lời Khuyết Chu đột nhiên nói ra khiến Kỳ Hứa sửng sốt ba giây.
Sau đó, anh nghe thấy cô gái trước mắt cười ra tiếng: "Em đùa thôi. Thương Hạo cũng không thể quấy rầy em, anh ta làm gì cũng không liên quan đến em."