Ánh trăng như rơi vào trong bể bơi, ánh sáng nhẹ nhàng nhợt nhạt phản chiếu lên ban công lầu hai, hắt lên trên mắt Khuyết Chu.
Lần thứ ba tai của Yến Thanh đỏ lên, cậu khẽ nhíu mày, không nhìn vào mắt Khuyết Chu nữa: "Khuyết Chu tiểu thư, xin tự trọng."
"Ha ha ha, tôi có nói gì đâu mà phải tự trọng? Bạn nhỏ có phải nghĩ hơi nhiều rồi không?" Khuyết Chu nói làm cho Yến Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra từ khi vào cái vòng luẩn quẩn này cho tới nay, cậu vì tránh những loại chuyện loạn thất bát tao này nên có nhờ chị của mình chuẩn bị chút quan hệ, cậu mới có thể chuyên tâm sáng tác âm nhạc được.
Nhưng không biết vì sao lại nghe được người ta đồn rằng sau lưng mình có người chống lưng, hơn nữa còn là loại bao dưỡng kia.
Ngay từ đầu, cậu im lặng một đoạn thời gian, sau đó đúng thật là không ai tìm tới cậu gây phiền toái, cũng không có người muốn cậu tới những buổi tiệc rượu nhàm chán, chỉ lúc tự cậu muốn đi cậu mới đi.
Nhìn thấy người phụ nữ trước mắt này từ đầu đến cuối đều thẳng thắng vô tư, vừa rồi nói câu kia cũng chỉ muốn giải thích cho cậu hiểu.
Chẳng lẽ sợ cậu nói chuyện này ra ngoài?
Cậu ôm đàn ghi ta chỉnh âm, sau đó nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ không nói ra ngoài cuộc nói chuyện giữa cô và... Bạn trai cũ đâu."
"Tôi biết cậu sẽ không nói ra, ngủ sớm một chút nha, hẳn làm ca sĩ cũng phải ngủ sớm dậy sớm để thân thể khỏe mạnh, thân thể khỏe mạnh mới có thể có giọng hát tốt được."
Yến Thanh ừ một tiếng: "Cảm ơn, tôi sẽ ngủ sớm." "Ngủ ngon nha bạn nhỏ-" Cô phất phất tay, lười biếng ngáp một cái.
Không lâu sau, Yến Thanh đã thấy phòng cô tối sầm lại.
Cậu thử gảy hai dây đàn ghi ta, linh cảm vừa rồi chợt lóe lên nhưng cậu không nắm bắt kịp, bây giờ không đàn ra được gì cả.
Yến Thanh cố gắng nhớ lại linh cảm vừa rồi, nhưng trong đầu lại hiện lên một vòng eo trắng nõn.
Cậu vội vàng lắc lắc đầu.
Quên đi, không bằng đi ngủ còn hơn.
***
Sáng sớm hôm sau Khuyết Chu đã rời giường, tuy rằng cảnh quay của cô vào buổi chiều, nhưng ở đây có nhiều tiền bối như vậy, nếu như cô thật sự buổi chiều mới đến, cho dù những diễn viên khác trong đoàn làm phim không nói gì, nhưng không chừng trong đoàn làm phim có nhân viên công tác nào thêm mắm dặm muối bán chuyện này ra ngoài lấy tiên thì sao?!
Thường sẽ có những chuyện như vậy xảy ra.
Cho nên Khuyết Chu dậy sớm hơn bất cứ ai.
Người đến sớm trừ đạo diễn ra còn có Lữ Bạch Trinh, đạo diễn nhìn thấy Khuyết Chu thì kinh ngạc: "Khuyết Chu, sao cô lại tới sớm như vậy?"
"Đến quan sát các tiền bối diễn tập một chút, nếu không thời tiết nóng như vậy, buổi chiều tôi mới đến sẽ không hay cho lắm."
Thái độ làm việc này khiến trong mắt đạo diễn và Lữ Bạch Trinh đều hiện lên vẻ tán thưởng.
Cô ta chủ động vươn tay chào hỏi, Khuyết Chu cũng hào phóng đáp lại, loại thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh này khiến Lữ Bạch Trinh càng thêm tán thưởng.
Trong giới giải trí, rất nhiều người nhìn thấy cô ta đều a dua nịnh hót, hoặc là quá mức khách sáo.
Cô ta rõ ràng rất tùy hứng, có đôi khi rất muốn nói chuyện với người trong đoàn làm phim, nhưng những diễn viên kia hình như sợ đắc tội với cô ta.
Lúc trước ở trong đoàn làm phim, nữ chính đang cùng nam thứ thảo luận một nhãn hiệu bún ốc nào ăn rất ngon, cô ta nhịn không được lại gần hỏi, làm cho hai diễn viên kia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Đến bây giờ bản thân cũng không hỏi được bún ốc kia rốt cuộc là của hãng nào sản xuất.
Ngược lại Khuyết Chu cũng mang theo sự thành khẩn và tôn kính, nhưng lại cực kỳ tự nhiên, cô ta lập tức có ấn tượng tốt với cô.
"Cô thật xinh đẹp, cô rất thích hợp với vai diễn này, tôi đã xem buổi thử vai của cô, diễn rất tốt." Lữ Bạch Trinh cũng không keo kiệt khen ngợi.
Bộ phim này, nữ chính vốn không phải dùng nhan sắc mà dựa vào đầu óc, chính cô ta cũng hiểu được ở trong giới giải trí mình cũng không tính là đỉnh cấp đại mỹ nhân, cho nên cô ta mới cố gắng hơn gấp trăm lần so với những người khác.
Ở trong giới giải trí này lâu như vậy, cô ta nhìn thấy diễn viên minh tinh nhiều không đếm xuể, trong miệng của rất nhiều người qua đường đều xưng là mỹ nữ, nhưng thật ra đều dựa vào trang điểm mới có được vẻ đẹp đó.
Nhưng Khuyết Chu, cô thật sự rất đẹp!!
Nhìn lên nhìn xuống nhìn trái nhìn phải, đều đẹp mắt!
Hơn nữa làn da này, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể rách, trắng như đậu hũ.
Lữ Bạch Trinh nhìn cô nửa ngày, Khuyết Chu nhịn không được cười hỏi: "Chị, chị nhìn em chằm chằm như vậy làm gì?"
"Em thật sự, rất đẹp mắt."
"Cám ơn chị, chị cũng rất đẹp, ánh mắt của chị rất đẹp, rất trong suốt, hơn nữa rất có cảm giác kể chuyện, đặc biệt thích hợp với màn ảnh lớn." Khuyết Chu mặt không biến sắc ngăn cản lời khen.
Hạt vừng nhỏ ở trong không gian lại một lần nữa yên tâm, dù sao đại lão vẫn là đại lão, là đại lão quản lý nhiều ác linh như vậy, vốn cho rằng đại lão hẳn sẽ không dễ chung đựng với người khác, bây giờ xem ra là nó suy nghĩ nhiều, ánh mắt nông cạn.
Mặc kệ đại lão làm gì đều là đại lão!!!
Sau dăm ba câu khen ngợi của cô, Lữ ảnh hậu đã bị khen đến cười hì hì.
Buổi sáng chủ yếu là quay giữa các nhân vật chính, Khuyết Chu vẫn luôn ở bên cạnh vô cùng nghiêm túc quan sát.
Ảnh đế ảnh hậu có thể giành được giải thưởng không phải là không có nguyên nhân, cảm giác tín niệm của diễn viên rất mạnh, diễn xuất cũng hết sức tự nhiên lưu loát, lời thoại cũng vô cùng rõ ràng, có thể nhanh chóng đưa cảm xúc của những người xung quanh vào.
Buổi sáng quay phim rất thuận lợi.
Buổi chiều hầu như toàn bộ đều là cảnh của Khuyết Chu.
Trước đó, quý phi chỉ là làm sát thủ, giúp hoàng đế giết bất kể người nào mà hắn muốn, là một con cờ trong tay hoàng đế.
Buổi trưa cô đã tạo hình xong, ngay từ đầu đạo diễn còn có chút lo lắng, diện mạo Khuyết Chu quá mức quyến rũ, không biết có thể khống chế phong cách hiệp nữ này không?
Nhưng khi cô mặc trang phục, trong tay cầm trường kiếm xuất hiện, đạo diễn thiếu chút nữa vỗ tay tán thưởng.
Sự lười biếng vào lúc này của cô được phóng đại biến thành một loại thanh cao phóng khoáng, hoàn toàn giống một hiệp nữ.
Mặc dù nguyên chủ quay phim thần tượng, nhưng cũng từng quay qua một bộ cổ trang võ hiệp, vì muốn diễn tốt, nguyên chủ cũng học qua một chút võ thuật, Khuyết Chu không sợ lát nữa sẽ bị người ta phát hiện ra mình biết võ.
Đạo diễn rất cẩn thận nói chuyện với cô, Khuyết Chu im lặng gật đầu.
Điều này khiến cho Triệu Thành Tân luôn cảm thấy Khuyết Chu đang lừa gạt mình.
Quên đi, lừa gạt thì lừa gạt, nếu lát nữa diễn không tốt, mình lại tìm cơ hội nói chuyện lại với cô là được.
"Action!"
Ánh mắt Khuyết Chu trong nháy mắt biến đổi.
Nàng một mình đi ở trong rừng rậm, bước chân rất nhanh, trong mắt còn mang theo mê mang, không biết phải làm thế nào mới thoát khỏi rừng cây rậm rạp này.
Bỗng nhiên, xung quanh truyền đến tiếng sột soạt.
Nàng sợ tới mức ôm chặt trường kiếm trong lòng mình.
Bóng người lướt qua rừng cây.
Một lát sau, nàng bị vây ở giữa một đám hắc y nhân.
"Ngươi muốn sống sót, nhất định phải đánh bại chúng ta, nếu không, ngươi sẽ chết ở chỗ này."
Nàng lập tức đỏ mắt, khẽ lắc đầu: "Ta không muốn giết người."
"Ngươi phải giết người!"
"Không cần... Không cần ép ta, ta thật sự không muốn giết người."
Nhưng làm quân cờ, làm sao có thể có lựa chọn của mình.
Nàng không giết người, cũng chỉ có thể bị người khác giết chết.
Nàng rút kiếm trong tay mình ra, khóc lóc đâm về phía đám hắc y nhân kia.
Giờ phút này, Triệu Thành Tân đã há to miệng.
Trò đánh nhau lưu loát như nước chảy mây trôi này, đã bao nhiêu năm rồi ông ấy chưa từng thấy qua!