Hạt vừng nhỏ "ai da" một tiếng: "Tỷ tỷ, bọn họ phát hiện tỷ đi ra ngoài."
Trong giọng nói của nó không hề có chút lo lắng nào.
Khuyết Chu vứt toàn bộ tiền của mình vào trong không gian hệ thống của hạt vừng nhỏ, hai tay cô trống trơn giãm lên trên nền tuyết trắng xóa.
Hai người đứng ở bên ngoài nhà gỗ nhìn thấy Khuyết Chu, lập tức trừng to mắt, sau đó một người trong đó hô một tiếng vào bên trong: "Trưởng thôn, Khuyết Chu đã trở về rồi"
Khuôn mặt trưởng thôn lập tức xuất hiện ở bên ngoài nhà gõ.
Ông ta trừng Khuyết Chu, vừa mở miệng đã mắng: "Cô đã đi đâu? Thân là Thần Nữ lại có thể chạy loạn khắp nơi như vậy sao?!"
Mí mắt Khuyết Chu không thèm chớp một cái: "Thần bảo tôi rời đi, là Thần chỉ dẫn tôi bảo tôi ra ngoài."
"Tuổi nhỏ mà đã biết gạt người, nếu thật sự là Thân cho cô đi ra ngoài, vậy tại sao cô không hỏi Thần, thời tiết vào năm nay lúc nào sẽ ấm áp lại, hoa màu của chúng ta đến khi nào mới có thể được mùa!"
"Chuyện được mùa hay không không phải tôi hay là Thần có thể quyết định, chuyện này là do các người tự mình quyết định, chính các người không chịu đi làm mới đất đai, không đi tìm hạt giống để gieo trồng, chẳng lẽ các người muốn trồng cây nhưng lại muốn Thần cho mình hạt giống sao?"
Trưởng thôn lại một lần nữa bị mấy câu nói của cô làm cho nghẹn họng, dứt khoát nói lảng sang chuyện khác: "Vậy tại sao cô phải chạy ra ngoài, tôi nói nhốt cô ba ngày, nhưng vừa mới qua một lúc mà cô đã đi ra ngoài rồi?!"
Khuyết Chu: "Con người có ba việc gấp, tôi muốn ra ngoài đi WC, tôi cũng nói Thần đã chỉ dẫn cho tôi ra ngoài.
Thân thể của ba tôi và bà nội tôi không tốt, cho nên Thần chỉ dẫn tôi đi hái thuốc, chờ tôi về sẽ cho ba tôi và bà nội tôi uống, bệnh của bọn họ sẽ có thể khỏi."
Trưởng thôn và hai người khác đều hơi sửng sốt, sau đó nhìn nhau cười to ra tiếng, giống như lời vừa rồi mà Khuyết Chu nói là một câu chuyện cười vậy.
Trưởng thôn chỉ vào Khuyết Chu, đánh giá cô từ trên xuống dưới vài lần: "Cô muốn gạt người thì cũng phải nói cái gì để cho người ta tin tưởng một chút đi, dựa vào cái gì mà trước đó Thần không chỉ dẫn mà bây giờ lại chỉ dẫn cho cô chữa bệnh cho ba cô và bà nội cô?"
Ông ta còn chưa nói xong, Khuyết Chu đã giơ chân lên đạp cho ông ta một cước.
Trưởng thôn bị đạp ngã về phía sau, đầu rầm" một tiếng đập xuống đất, trong đầu như có hàng ngàn ngôi sao chạy xung quanh.
Hai người bên cạnh bị dọa không nhẹ, một bên đi đỡ trưởng thôn, một bên quay đầu mắng Khuyết Chu: "Cô cái B, vậy mà cô lại dám đá trưởng thôn, cô... AIII"
Khuyết Chu lạnh mặt đá cho mỗi người một cước, hai người còn chưa đỡ trưởng thôn dậy đã bị Khuyết Chu đạp ngã xuống đất.
"Cạch" một tiếng, cửa bị khóa lại, cô đứng ngoài cửa, giọng nói còn lạnh hơn cả tuyết: "Các người đã thích nhốt người ta như vậy, vậy ba người các người cũng bị nhốt ở đây ba ngày thử xem nhé!"
Ngoài miệng nói yêu cầu Thần chiếu cố, nhưng thật ra trưởng thôn và đám người này mới là người hưởng thụ cái loại cảm giác uy hiếp Thần, một khi Thần Nữ không làm được yêu cầu của bọn họ, bọn họ sẽ bắt nạt Thần Nữ để thỏa mãn tâm lý vặn vẹo phát ra từ trong nội tâm của mình.
Trong phòng là tiếng nhục mạ không ngừng vang lên, cửa gỗ vốn đã lung lay sắp đổ lại bị đập từ bên trong đến nỗi rung lên kịch liệt.
Khuyết Chu giơ tay lên ấn trên cửa một lá bùa phong ấn, cửa gỗ cũ nát trở nên kiên cứng như đá không thể phá vỡ, cô ngồi xổm xuống dùng tuyết để rửa tay, sau đó xoay người trở về nhà.
Về phần sau khi ba người kia đi ra ngoài sẽ thế nào thì Khuyết Chu hoàn toàn không quan tâm.
Nhà của nguyên chủ rất nhỏ, rất rách nát, thậm chí nhà còn bị dột.
Ngay cả hạt vừng nhỏ nhìn thấy cũng có chút ghét bỏ.
Nhưng Khuyết Chu lại không ghét bỏ chút nào, sau khi đi vào, trước tiên cô thuần thục chặt củi nhóm lửa, sau đó lại dọn dẹp phòng bếp một chút rồi lại đến quét dọn sân nhỏ.
Có lẽ là tạo ra chút động tĩnh, trong phòng truyền đến âm thanh già nua: "Là Tiểu Chu của chúng ta về rồi sao?"
Là giọng nói run rẩy của bà nội.
Khuyết Chu đổ rác vào thùng rác, đáp một tiếng: "Là con."
Cô đẩy cánh cửa phòng của bà nội ra, trong phòng có mùi thối rữa và một số mùi khó chịu khác.
Trong chăn mỏng manh trên giường là một bà lão gầy gò ốm yếu, bà cố gắng mở mắt khi cánh cửa bị đẩy ra, nhìn về phía bên ngoài.
"Bà nội, chỗ cháu có một món ngon, cháu cho bà ăn nhé?"
"Bà không ăn đâu, Tiểu Chu có đồ ăn ngon thì cứ ăn đi.
Tiểu Chu à, hôm qua sao con không về nhà?!"
"Hôm qua con có việc nên không về nhà.
Bà nội, bà không cần lo lắng cho con, con cũng có đồ ăn ngon, bà mau ăn trước đi."
Bà nội giật khóe miệng, vừa định mở miệng ra đã cảm thấy có thứ gì đó ngòn ngọt trượt vào trong miệng mình.
Đó là đan dược được làm từ thảo dược, tuy rằng không phải là loại tốt nhất, thậm chí chỉ là loại tệ nhất trong số đó, nhưng đối với người bình thường mà nói, nó như loại thuốc bổ làm cho thân thể trở nên khỏe mạnh, dùng để chữa trị các loại bệnh tật."
Trước kia trong giới Tu Chân đều có rất nhiều người luyện đan, trong một lò đan dược sẽ có vài viên đan dược không đạt được chất lượng tốt, những loại đan dược phế phẩm đó ném đi cũng được, nhưng bọn họ lại mang đến Phàm giới để bán, mà loại phế phẩm đó lại là thứ tốt mà các đại vương công quý tộc tranh đoạt.
Thấy đan dược được nuốt xuống, Khuyết Chu mới mỉm cười: "Bà nội, ăn ngon không?”
"Rất ngon và ngọt, bà còn chưa nếm ra hương vị là gì thì nó đã tan ra rồi."
"Ha ha, sau này con cho bà nội ăn thêm một viên nữa để bà nội từ từ nếm thử được không?”
Bà nội cười và nói được.
Bà nội và ba của nguyên chủ đối xử với cô ấy rất tốt, mặc dù trong nhà có chút nghèo nhưng có đồ ăn ngon gì cũng cho cô, lúc mẹ của nguyên chủ sinh em trai nhưng vì khó sinh, xuất huyết quá nhiều nên qua đời, em trai mới ra đời hơn hai tiếng cũng vì thời tiết quá lạnh vả lại thân thể không tốt nên không thể sống sót.
Sau đó trong thôn cũng có người muốn ba của nguyên chủ đi bước nữa nhưng ông đều từ chối.
Mấy năm nay ông vẫn đi khắp nơi tìm kiếm việc làm nhưng vẫn không quên chăm sóc hỏi thăm nguyên chủ.
Nhưng nguyên chủ còn có một anh trai cực kỳ không biết cố gắng.
Bàn tay già nua của bà nội nắm lấy tay của Khuyết Chu, bà hơi dùng sức: "Tiểu Chu à, hai ngày nay con nên ở trong nhà đừng nên đi ra ngoài, con ở nhà đợi anh trai con về đi, anh trai con có chuyện muốn nói với con."
"Nói chuyện gì vậy bà?" Khuyết Chu nhíu mày.
Bà nội thở dài: "Con làm Thần Nữ khiến nó không vui, thật ra bà cũng không muốn con làm Thần Nữ, nhưng nhìn như bây giờ cũng tốt, đỡ cho anh trai con muốn làm chủ hôn cho con, gả cho người nào đó không đáng tin cậy."
Khuyết Chu vỗ vào mu bàn tay bà nội hai cái: "Con không sợ, bây giờ con cũng đã trưởng thành, chuyện của con con có thể tự mình làm chủ.
Bà nội, con muốn khám bệnh cho bà và ba, con muốn đi học sau đó học đại học rồi đưa hai người vào thành phố sống chứ không cần phải sống ở đây nữa."
Cô nhìn thấy ánh mắt bà nội lóe lên một tia sáng, nhưng rất nhanh đã tối sầm lại.
"Bà đã già rồi, thấy Tiểu Chu có phần hiếu thuận như vậy là bà đã cảm thấy hạnh phúc rồi!"
Cửa sân được mở ra, giọng nói của Khuyết Phong truyền đến.
"Khuyết Chu, có phải mày đã trở về rôi không?! Mày nhốt trưởng thôn vào nhà gỗ rồi chạy đi, mày có thấy mất mặt không?! Mày cút ra đây cho tao!"
Cánh tay của bà nội lập tức nắp chặt cánh tay của Khuyết Chu, cô khẽ vuốt mu bàn tay già nua của bà vài cái: "Bà nội, con không sao, để con ra ngoài xem một chút."