Vương Thiếu Khanh: [Bạn là?]
Khuyết Chu cũng không muốn quanh co lòng vòng, cô chắc chắn người không ngừng nhục mạ mình trong nội dung vở kịch, căn bản không phải là Vương Thiếu Khanh, rất có thể là người nhà của Vương Thiếu Khanh, hoặc là người nhà của Trâu Tử Minh.
Đầu tiên cô lật xem vòng bạn bè của Vương Thiếu Khanh, cơ bản đều là chia sẻ cuộc sống hàng ngày đơn giản, còn có mấy tấm tự sướng của cô ta.
Vương Thiếu Khanh lớn lên có khuôn mặt xinh đẹp phổ thông, trước khi lên thành phố lớn, có thể lý do Trâu Tử Minh yêu sớm với Vương Thiếu Khanh, một phần lớn là bởi vì Vương Thiếu Khanh lớn lên còn tạm được.
Nhưng cái loại tạm được này, dưới áp lực của cuộc sống nông thôn, cộng thêm áp lực trong công việc, đã biến dáng vẻ xinh đẹp bảy phần của cô ta giảm xuống còn ba phần.
Khuyết Chu: [Xin chào, tôi là học tỷ và đồng nghiệp của Trâu Tử Minh, tôi có vài thứ muốn cho cô xem.
]
Vương Thiếu Khanh: [?]
Khuyết Chu: [Tập tin âm thanh]
Cô gửi những lời Trâu Tử Minh nói với cô hai ngày nay cho Vương Thiếu Khanh.
Khuyết Chu: [Tôi không có ác ý, nhưng khi tôi biết Trâu Tử Minh ở quê nhà đã có một người bạn gái, thậm chí đã yêu đến trình độ bàn chuyện cưới sinh, tôi cảm thấy rất ghê tởm, anh ta đã cố ý để mọi người ở trong công ty hiểu lầm hai chúng tôi đang ở bên nhau, cơn tức này tôi không nhịn được.
]
Trong hộp thoại tin nhắn luôn hiển thị đang nhập.
Khuyết Chu cũng không vội đưa toàn bộ chứng cứ cho Vương Thiếu Khanh xem.
Trong nội dung vở kịch, nguyên chủ là người bị động, cô bị Vương Thiếu Khanh phát hiện trước, cho nên trong ý thức chủ quan của Vương Thiếu Khanh, nguyên chủ đã trở thành tiểu tam.
Nhưng bây giờ Khuyết Chu nói chuyện này ra trước, nếu Vương Thiếu Khanh vẫn còn có não lựa chọn đi tìm Trâu Tử Minh ngả bài, cùng lắm thì cùng nhau ngả bài thôi, nếu chuyện này lộ ra, cô vẫn có cách làm cho Trâu Tử Minh hối hận.
Nếu Vương Thiếu Khanh thông minh một chút, sẽ không ngả bài với Trâu Tử Minh.
Trong vở kịch ban đầu nguyên chủ bị Trâu Tử Minh tra tấn chết đi sống lại, cũng có tràn đầy ý nghĩ u ám với cuộc sống.
Bây giờ những đau khổ này, phải để Trâu Tử Minh hưởng thụ một phen mới tốt.
Thành phố D, trong một huyện nhỏ.
Vương Thiếu Khanh vừa tắm xong nằm trên giường.
Tiếng ve kêu ngoài cửa sổ vang lên bên tai, thậm chí cô ta còn không nỡ mở điều hòa, bây giờ là lúc mang thai mấy tháng đầu mỗi ngày cô ta đều bị nôn nghén cực kỳ khó chịu, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới Trâu Tử Minh còn đang dốc sức làm việc ở bên ngoài, cô ta cảm thấy những khổ cực này cũng không tính là gì.
Ngay khi cô ta chuẩn bị gửi tin nhắn cho Trâu Tử Minh thì đột nhiên nhận được một lời xin kết bạn tốt.
Trước kia Vương Thiếu Khanh chưa bao giờ thêm người lạ.
Nhưng nhìn địa chỉ hiển thị của người nọ, cũng giống với thành phố Tử Minh đang làm việc.
Mí mắt cô ta giật giật, giác quan thứ sáu của phụ nữ có đôi khi rất chuẩn.
Có một loại cảm giác không tốt xông lên đầu sau đó cô ta đồng ý xin kết bạn tốt.
Lúc mở tập tin âm thanh ra, cô ta cảm thấy mình không mở điều hòa hình như cũng là một lựa chọn sáng suốt.
Bởi vì giờ phút này tay chân cô ta lạnh toát, trong đầu là âm thanh ong ong, hết thảy mọi thứ xung quanh như cách cô ta càng ngày càng xa, trong mảnh không gian này cũng chỉ còn lại có chính cô ta với đứa trẻ chưa thành hình ở trong bụng.
Màn hình điện thoại bị nứt ra một chút, là điện thoại Trâu Tử Minh đã dùng ba năm sau đó đổi lại cho cô ta.
Bây giờ đang phát lại lời Trâu Tử Minh nói.
Giọng nói kia sao cô ta có thể không nghe ra là ai chứ?!
[Em nhất định sẽ cưới chị, Tiểu Chu, em thật sự rất thích chị.]
[Tiểu Chu, chị là người đẹp nhất em từng gặp.]
[Em làm gì có bạn gái, trước kia vẫn luôn không có thời gian yêu đương, cũng không có người mình thích, sau khi gặp chị thì em mới biết cái gì là rung động.]
[Em thật sự rất muốn rất muốn ở bên chị.]
Những lời ngon tiếng ngọt kia thật dễ nghe làm sao.
Nhưng bây giờ, ngôn ngữ kia vào lúc này đã biến thành một mũi tên sắc bén, như muốn mổ bụng Vương Thiếu Khanh ra.
Cô ta cảm thấy cả người mình máu chảy đầm đìa, linh hồn cũng đã sớm rời khỏi thân thể.
Vì thế, mình đã biến thành một trò cười trong mắt anh ta.
Cô ta không biết mình đã làm sai điều gì, những lời nói dễ nghe kia, Vương Thiếu Khanh đã từng tưởng tượng vô số lần trong mộng, nếu Trâu Tử Minh có thể chính miệng nói cho mình nghe thì tốt biết bao.
Sự thật là, anh ta không hề nói điều đó.
Luôn tỏ thái độ thiếu kiên nhẫn với cô ta.
Chỉ có lúc mỗi tháng tìm cô ta đòi tiền sinh hoạt phí, anh ta mới có thể tự nói với cô ta rằng: "Vất vả cho em rồi, anh sẽ nhanh chóng trở về, chúng ta kết hôn."
Chỉ một câu như vậy căn bản không tính là lời ngon tiếng ngọt gì, nhưng lại chống đỡ cho Vương Thiếu Khanh thật nhiều năm.
Lửa giận trong đầu cô ta trong nháy mắt phun ra, cô ta tức giận cầm điện thoại lên gọi cho Trâu Tử Minh.
Ba giây sau khi chuông điện thoại reo lên.
Vương Thiếu Khanh lại cúp máy.
Bên kia rất nhanh đã gọi lại, nhưng Vương Thiếu Khanh vẫn cúp máy.
Đây là một trong số rất ít lần cô ta cúp điện thoại của Trâu Tử Minh, trước đây cho dù là lúc công việc vô cùng bận rộn, cô ta cũng sẽ dừng công việc trong tay lại, sau đó tìm một nơi ít người nhỏ giọng nói chuyện với Trâu Tử Minh.
Mặc dù phần lớn thời gian thái độ của Trâu Tử Minh rất lãnh đạm, hoặc là chỉ muốn tiền.
Nhưng đối với cô ta mà nói, vẫn là một chuyện rất vui vẻ.
Sau khi cúp điện thoại, Trâu Tử Minh gửi wechat cho cô ta, chỉ có một dấu chấm hỏi.
Vương Thiếu Khanh hít sâu một hơi.
Vương Thiếu Khanh: [Gần đây công việc có bận không? Trong công ty có đại mỹ nữ nào hấp dẫn không?]
Trâu Tử Minh: [Cái gì mà đại mỹ nữ, sao suốt ngày em toàn nói mấy chuyện vớ vẩn vậy? Anh tăng ca đến bây giờ mệt muốn chết, em có thể đừng suy nghĩ lung tung được không?]
Vương Thiếu Khanh: [Thật sự không có đại mỹ nữ nào sao?]
Vương Thiếu Khanh: [Lúc trước không phải anh thường nói tôi ở nhà lôi thôi lếch thếch khó coi, còn nói trong thành phố lớn có rất nhiều cô gái xinh đẹp, bảo tôi chú ý một chút, nếu không sẽ không cần tôi nữa.]
Trâu Tử Minh: [Hôm nay em phát điên cái gì vậy? Tùy em nghĩ thế nào cũng được.]
Những lời ngon tiếng ngọt kia vẫn còn quanh quẩn trong đầu Vương Thiếu Khanh.
Thái độ này thật đúng là... Như hai người khác nhau vậy.
Vương Thiếu Khanh lau mặt, cửa phòng bị gõ vang lên.
"Thiếu Khanh à, mẹ thấy phòng còn còn bật đèn, sao con còn chưa ngủ?"
Đó là giọng của mẹ.
Mũi Vương Thiếu Khanh cay cay: "Mẹ, mẹ vào đi, con có chuyện muốn nói với mẹ."
Cửa bị mở ra, một người trên mặt có chút già nua ngăm đen xuất hiện ở cửa: "Sao vậy, đại cô nương của mẹ sao bây giờ còn chưa ngủ?”
"Mẹ, nếu con nói, con muốn bỏ đứa bé này, con không muốn ở bên Trâu Tử Minh nữa, mẹ có ủng hộ con không?"
"Hả?"
Mẹ Vương Thiếu Khanh có chút mơ hồ, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần: "Đại cô nương, con nói cái gì ngu ngốc vậy? Con đã mang thai rồi sao còn nói không muốn ở bên Tử Minh nữa? Có phải có mâu thuẫn gì với Tử Minh rồi không? Hai người đều còn trẻ, có chuyện gì từ từ nói."
"Không phải, mẹ, con không muốn ở bên anh ta nữa, nhiều năm như vậy, nhà chúng ta đối xử với nhà anh ta như thế nào, nhà anh ta lại đối xử với nhà chúng ta như thế nào?"
Như tỉnh ngộ trong nháy mắt, toàn bộ những không cam lòng trước kia đều hóa thành tức giận, những sự bất công nhiều năm nay đều bị Vương Thiếu Khanh khóc lóc kể lể nói ra hết.
Làm một người mẹ sau khi nghe con gái kể ra những bất công như vậy thì vô cùng đau lòng cho con gái mình, bà vội vàng đỡ Vương Thiếu Khanh ngồi xuống giường: "Nhưng nhiều năm như vậy... Không phải chúng ta đều như vậy sao? Dù sao Tử Minh cũng là sinh viên đại học, điều kiện của chúng ta nếu so sánh với nó, đó là trèo cao."