Tối hôm qua anh đánh bạo uống rượu rồi làm những chuyện như vậy, Cố Viễn Thư đã không còn quan tâm đến thể diện của mình nữa, nếu anh tiếp tục do dự, sớm muộn gì Trình Hi cũng sẽ đào góc tường nhà anh lên.
Anh đứng dậy rửa mặt, nhanh chóng xử lý công việc trong công ty rồi đến công ty Khuyết Chu, anh lại gặp Trình Hi ở dưới lầu của công ty cô.
Tình địch thấy tình địch hết sức đỏ mắt.
Tối hôm qua Cố Viễn Thư nôn trong xe Trình Hi, vốn anh ta đã khó chịu, bây giờ nhìn thấy anh lại càng thêm khó chịu hơn.
Mở miệng đã ác ý nói: "Cố tổng rảnh rỗi đến đây thế này sao? Nếu đã tới, phiền anh thanh toán tiên rửa xe tối hôm qua cho tôi."
Cố Viễn Thư nhíu mày, biết chuyện tối hôm qua mà mình làm, nhưng anh chỉ lạnh lùng nhìn Trình Hi, lấy điện thoại ra bấm vài cái.
Sau đó điện thoại Trình Hi có tiếng thông báo vang lên, anh ta mở ra xem, Cố Viễn Thư chuyển cho anh ta năm vạn.
Anh ta suýt chút nữa tức đến cười thành tiếng: "Cố tổng thật hào phóng."
"Anh không cần phải quanh co lòng vòng, tôi biết anh muốn nói gì.
"Cố Viễn Thư quay đầu nhìn Trình Hi: "Hai người không có khả năng."
Vẻ mặt Trình Hi tối sầm lại: "Chúng tôi không có khả năng, vậy anh và cô ấy có khả năng sao?"
Anh ta cười nhạo một tiếng: "Đừng có nằm mơ nữa, bắt đầu từ khi anh lựa chọn từ bỏ cô ấy, hai người mới thật sự không có khả năng."
"Khi nào thì tôi nói từ bỏ cô ấy vậy?"
"Có buông bỏ hay không trong lòng anh biết rõ." Cố Viễn Thư bỗng nhiên mỉm cười, trong ánh mắt vốn mang theo tức giận của anh nhiễm một chút tà khí.
Cánh môi khẽ mở, gắẳn từng chữ nói: "Tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng mà tối hôm qua nếu thái độ của Tiểu Chu kiên quyết thì tôi đã không thể đứng ở trong văn phòng của cô ấy như vậy được.
Anh có biết chúng tôi đã làm gì ở trong trò chơi không?"
Trình Hi nắm chặt tay lại: "Anh đừng quá đáng."
"Chúng ta chuyện gì cũng từng làm." Cố Viễn Thư như đang khoe khoang, anh ngước mắt nhìn nhà cao tầng trước mặt, Khuyết Chu ở ngay trên tâng cao nhất.
Dường như cách một khoảng không, ánh mắt của anh xuyên qua tấm kính thủy tinh của tòa nhà cao tầng đó bốn mắt nhìn nhau với Khuyết Chu.
Bộ dáng đắc ý của Cố Viễn Thư rốt cuộc khiến Trình Hi không nhịn được.
Anh ta tiến lên bắt lấy cổ áo của Cố Viễn Thư, nhân viên lui tới xung quanh vội vàng nhìn về phía bên này.
Hay lắm, ông chủ lớn và tổng giám đốc Trình thị đánh nhau trước cửa công ty bọn họ.
Vẻ mặt Cố Viễn Thư làm như không sao cả, anh cười nói: "Anh thẹn quá hóa giận à? Nói thật, tôi không hề để anh vào mắt, anh không phải là loại người mà Tiểu Chu thích."
"Không thích tôi, chẳng lẽ thích anh sao?"
"Điều đó là đương nhiên rồi, tôi có tiền hơn anh, đẹp trai hơn anh, hiểu Tiểu Chu hơn anh, anh lấy cái gì so với tôi đây?"
Ánh mắt hung ác của Trình Hi như muốn ăn tươi nuốt sống Cố Viễn Thư: "Cố tổng ở chỗ này buông lời tàn nhẫn với tôi cũng vô dụng, đợi đến lúc tôi ôm Tiểu Chu về tay, đến lúc đó anh muốn khóc cũng không tìm được chỗ để khóc đâu."
"Trình tổng muốn ôm ai?" Giọng nói của Khuyết Chu vang lên bên cạnh hai người.
Cô nhìn xung quanh một vòng, quần chúng vốn ăn dưa vội vàng cúi đầu đi vào công ty, không ai dám đứng đây xem náo nhiệt nữa.
Khuyết Chu thu hồi tâm mắt, đánh giá hai người từ trên xuống dưới: "Không ngại mất mặt à?"
Hai người nhanh chóng tách ra.
Lúc này mới ý thức được tâm mắt của những người xung quanh.
Nhưng so với tâm mắt của những người này, càng làm cho bọn họ cảm thấy mất mặt chính là tâm mắt của Khuyết Chu, bị người mình thích nhìn thấy một mặt ngây thơ như vậy, hai người đều có chút kích động.
Cố Viễn Thư chỉ dời tâm mắt một lát, rất nhanh lại một lần nữa nhìn Khuyết Chu, hoàn toàn không còn vẻ mặt hung ác vừa rồi, nhìn cực kỳ ngoan ngoãn.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi, đeo kính gọng đen, trong lúc này, Khuyết Chu có chút hoảng hốt, nhớ tới dáng vẻ Cố Viễn Thư trong trò chơi.
Cố Viễn Thư cố ý, Khuyết Chu ý thức được điểm này.
Đủ tâm cơ, cô nghĩ.
Khuyết Chu đi tới trước mặt Trình Hi, khóe miệng Trình Hi vừa muốn giương lên, Khuyết Chu đã mở miệng: "Trình tổng, tôi thật sự không có hứng thú với anh."
Khóe miệng vừa mới giương lên lại hạ xuống.
Còn có chuyện nào khổ sở hơn khi bị từ chối trước mặt tình địch của mình không?
"Tôi không thích khơi gợi khẩu vị của người khác, có lẽ anh cảm thấy tôi nói chuyện làm tổn thương đến người khác, hoặc cảm thấy sau này tôi có thể thích anh.
Nhưng con người tôi tương đối thích duyên phận, nếu lần đầu tiên tôi đã không thích anh, vậy tất nhiên tôi cũng sẽ không có hứng thú với anh.
Tôi chỉ coi anh là một đối tác của mình mà thôi."
Thật sự đủ đả thương người, Trình Hi chua xót mỉm cười: "Vậy cô thích ai? Cố Viễn Thư sao? Anh ấy đối xử với cô như vậy rồi mà cô vẫn thích sao?"
"Quả thật tôi còn thích anh ấy, cũng biết Trình tổng đối với tôi thế nào.
Lúc trước trong trò chơi tôi là phu nhân Hoa Hồng, phu nhân Hoa Hồng không cho phép bị phản bội, từ khoảnh khắc anh ấy thần phục dưới chân tôi, anh ấy vĩnh viễn không thể thoát khỏi tôi.
Tôi cũng muốn nói với anh một tiếng xin lỗi, tôi không cố ý lợi dụng anh để kích thích anh ấy, nhưng sự thật là vậy, vậy hôm nay tôi mời Trình tổng ăn bữa cơm để xin lỗi."
Khuyết Chu càng nói một chữ, ánh mắt Cố Viễn Thư lại càng sáng lên.
Mặc dù Khuyết Chu nói là anh thần phục dưới chân cô, bình thường anh là một người cao cao tại thượng không cúi đầu trước người khác, nhưng sau khi Khuyết Chu nói xong, khóe miệng của anh cũng sắp vểnh lên tận trời.
Đó là lần đầu tiên Trình Hi nhìn thấy vẻ mặt như vậy trên mặt Cố Viễn Thư.
Vui vẻ, thần phục, tín nhiệm.
Cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau, đó là bí mật thuộc về hai người bọn họ.
Trình Hi là người ngoài cuộc.
Vẻ mặt anh ta ảm đạm đi, tay cũng không còn sức lực, chỉ kéo ra một nụ cười: "Ăn cơm thì không cần, bây giờ tôi muốn đi uống rượu hơn."
"Trình tổng vẫn nên ít uống rượu một chút, dạ dày anh không tốt, uống nhiều chết sớm." Cái miệng này thật đúng là đủ độc.
Trình Hi đi rồi, Khuyết Chu xoay người đi vào trong công ty, Cố Viễn Thư đi theo phía sau cô, cũng không nói lời nào, cứ như vậy đi theo giống như một cái đuôi nhỏ.
Anh cũng mặc kệ ánh mắt kỳ quái của người trong công ty, mãi cho đến khi lên thang máy, vừa vào văn phòng tổng giám đốc đã thấy một đám quản lý cấp cao đang ngồi trong phòng họp, Khuyết Chu mới dừng bước.
"Cố tổng, chúng tôi phải họp, anh cũng muốn cùng nghe sao?" Khuyết Chu bất đắc dĩ.
Anh gật đầu: "Muốn."
"Anh lấy thân phận gì mà nghe? Cổ đông lớn nhất của công ty chúng tôi sao?"
Cố Viễn Thư lắc đầu trước mặt mọi người, mặt không đổi sắc nói: "Người nhà của Khuyết tổng, có thể dự thính không?" Khuyết Chu: "... Cố tổng, da mặt ngài rất dày, ngài biến thành người nhà của tôi từ khi nào vậy?"
Cố Viễn Thư cười: "Vừa rồi, ở dưới lầu, trước mặt Trình Hi, nếu em không thừa nhận, bây giờ anh bảo Trình Hi trở về làm chứng."
"Làm chứng cái gì?"
Nếu thật sự gọi Trình Hi tới, phỏng chừng Trình Hi thật sự có thể đẩy Cố Viễn Thư từ tâng mười tám xuống.
Vốn Khuyết Chu vừa nhậm chức đã chỉnh lại các quản lý cấp cao từ trên xuống dưới công ty một lượt.
Hiện tại Cố Viễn Thư ngồi ở bên cạnh, bọn họ đều sắp cảm thấy đến thở thôi cũng sai lầm.
Cũng may Cố tổng vẫn nhìn chằm chằm Khuyết Chu, không đặt lực chú ý lên người của bọn họ.
Nửa tiếng sau khi cuộc họp kết thúc, nhóm chat trong công ty đã nổ tung.
[CP Khuyết tổng và Cố tổng thành công rồi!]
[Khuyết tổng sắp thành Cố phu nhân rồi!]
[Đừng như vậy, với tình hình vừa nãy, ai là phu nhân của ai còn chưa chắc đâu.]