Vẻ mặt của Diêu Hòa Khôn từ mơ hồ rồi đến khiếp sợ, cuối cùng là nhục nhã.
Tuy Khuyết Chu không hiểu tại sao người này lại cảm thấy nhục nhã, chắc có lẽ là vì trái tim ti tiện kia của anh ta bị người khác nhìn thấy một cách rõ ràng, hơn nữa ở một nơi sáng sủa này, anh ta cảm thấy thẹn quá hóa giận mới vậy.
Đột nhiên Diêu Hòa Khôn đứng lên: "Cô biết? Cô cố ý? Cô đang đùa giỡn tôi?"
Khuyết Chu gật đầu ba lần: "Tôi biết, là tôi cố ý, cũng đúng là tôi đang đùa giỡn anh.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Diêu Hòa Khôn cảm thấy Khuyết Chu đã thay đổi.
Hình như là từ buổi tối hôm đó, ở cửa học viện mỹ thuật, rõ ràng Khuyết Chu của trước kia không phải như vậy, Khuyết Chu của trước kia rất dễ khống chế, lúc nói chuyện, giọng nói cũng rất nhỏ, cũng sẽ không từ chối người khác, vô cùng ngây thơ.
Diêu Hòa Khôn cau mày, chỉ vào Khuyết Chu rồi nói: "Trước kia cô rất ngây thơ, nhưng tôi không ngờ bây giờ cô lại trở nên mưu mô như vậy."
Khuyết Chu cười nhạo một tiếng, cũng đứng lên.
Trong nháy mắt khi cô đứng lên, Diêu Hòa Khôn cảm thấy như có một cổ áp lực cực đại đánh úp về phía mình, làm anh ta theo bản năng thu lại cánh tay của mình.
"Trước kia vì quá ngây thơ nên mới bị anh lừa gạt, còn làm cho anh có loại ảo giác mình có thể có khả năng yêu đương với tôi.
Đây cũng là lỗi của tôi." Khuyết Chu chậm rãi thong thả bước đi, chậm rãi tiến đến gần Diêu Hòa Khôn.
Diêu Hòa Khôn lùi lại hai bước: "Cô muốn... Muốn làm gì?"
Cô đi tới trước cửa phòng bao rồi mới dừng bước: "Không muốn làm gì cả, nhưng Diêu tổng, nếu đã ngả bài, tôi cũng không có tâm tư ngồi đây ăn cơm với anh.
Dù gì nhìn thấy khuôn mặt này của anh, tôi cảm thấy thật sự quá ghê tởm!"
Dứt lời, Khuyết Chu xoay tay nắm cửa, rời khỏi phòng bao.
Trong nháy mắt Khuyết Chu rời đi, hai chân Diêu Hòa Khôn mềm nhữn, ngã ngồi ở trên ghế, tay đập vào mông khiến anh ta đau đến nhe răng trợn mắt.
Anh ta hít sâu vài hơi, còn chưa kịp phản ứng, cửa lại một lần nữa bị mở ra.
Nhân viên phục vụ bưng thức ăn đi tới, một mình Khuyết Chu gần như gọi hết hơn phân nửa thức ăn trên thực đơn.
Thấy Diêu Hòa Khôn một mình, nhân viên phục vụ cũng cảm thấy có gì đó không đúng: "Vị tiên sinh này, ngài một mình ăn nhiều đồ ăn như vậy sao? Chúng tôi không cho phép lãng phí đồ ăn nha."
"Ăn không hết tôi đóng gói mang về! Không được sao!"
Nhân viên phục vụ bị Diêu Hòa Khôn quát đến sửng sốt: "Được... được." Sau khi nhanh chóng ra khỏi phòng bao, nhân viên phục vụ liếc mắt một cái, cảm thấy người này giống như bị bệnh thần kinh.
*xx*x*%
Rời khỏi nhà hàng Garden, hạt vừng nhỏ cười như điên trong không gian hệ thống.
"Tỷ tỷ, chắc Diêu Hòa Khôn đang ngồi tức muốn chết ở trong phòng bao.
Tỷ gọi nhiều đồ ăn như vậy, anh ta nhất định phải tốn thật nhiều thật nhiều tiên ha ha ha."
Trong nội dung vở kịch, Diêu Hòa Khôn vừa nói thích nguyên chủ, vừa tặng cho nguyên chủ những thứ vô cùng rẻ tiền.
Cũng không phải nói tặng đồ nhất định phải tặng đồ đắt đỏ, nhưng bất kể là nam hay nữ, lúc theo đuổi người mình thích, đương nhiên sẽ muốn tặng cho đối phương thứ tốt nhất mà mình có thể mua được.
Tuy rằng Diêu Hòa Khôn không tính là đại phú đại quý, nhưng so với sinh viên bình thường cần thường xuyên thức đêm bán tranh mới có thể tích góp đủ sinh hoạt phí và học phí của mình mà nói, anh ta là người rất có tiền.
Nhưng loại người có tiền theo đuổi nguyên chủ này, mua cho cô ấy toàn là dây chuyền bán mấy đồng của cửa hàng trang sức rẻ tiền, còn chưa dùng mà nó đã sắp phai màu, cực kỳ rẻ tiền.
Loại người dối trá này, chỉ có thể để cho anh ta tốn kém một chút, mới có xem như trừng phạt.
Hạt vừng nhỏ thở dài một hơi: "Tỷ, vừa rồi đáng lẽ tỷ nên ăn chút gì đó, ăn xong rồi nói những lời kia là được.
Vừa được ăn đồ ăn ngon, lại có thể làm cho Diêu Hòa Khôn tức chết.
He he, ngẫm lại đã cảm thấy sảng khoái muốn chất."
"Xem ra là vật nhỏ mi muốn ăn chứ không phải ta rồi?!"
Tâm tư của hạt vừng nhỏ bị vạch trần, nó cười ngây ngô hai tiếng, ánh sáng màu hồng nhạt lấp lánh trong không khí: "Ta vụng trộm chia sẻ ngũ cảm của tỷ cho mình, thật sự là quá thơm.
Ngoại trừ hương hoa ra thì mùi thức ăn cũng chui vào trong mũi của ta, thật sự quá thơm!"
"Đương nhiên thơm rồi, thứ mà yêu tinh làm, có thể không thơm sao?"
"Hả hả... hả?"
"Sao lại là yêu tinh?!"
Hạt vừng nhỏ khiếp sợ: "Tỷ tỷ, tỷ nói đầu bếp chính của nhà hàng Garden này là yêu tỉnh sao?”
Khuyết Chu lắc đầu: "Không phải, là hoa trong ghế lô."
Lúc Khuyết Chu vừa mới đi vào, cô đã ngửi thấy mùi của những bông hoa kia có chút không thích hợp.
Hạt vừng nhỏ chuẩn bị hỏi thêm vài câu.
Chợt, phía sau truyền đến một tiếng nổ cực kỳ lớn!
Bước chân Khuyết Chu dừng lại, cô xoay người nhìn đỉnh tòa nhà kia khói đặc cuồn cuộn, người đi đường xung quanh đều bị âm thanh nổ tung bất thình lình này dọa không nhẹ.
Mảnh thủy tỉnh từ trên cao rơi xuống, một phụ nữ có thai ôm đứa bé khi thấy mảnh thủy tinh rơi về phía mình.
Tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía.
Khuyết Chu vọt tới phía trước trong nháy mắt.
Cô thề, cô vốn không muốn quản những chuyện của nhân loại này.
Nhưng khi cô bắt lấy đứa bé, đẩy người phụ nữ có thai kia sang một bên, những mảnh thủy tỉnh rơi xuống, vỡ thành những mảnh nhỏ trên mặt đất.
Cô cúi đầu đã nhìn thấy đứa bé có một đôi mắt trong suốt được mình ôm vào trong lòng.
Được rồi, quản thì quản thôi.
Dù gì tiểu thế giới này vốn không nên tồn tại những yêu tinh kia, những người đó ngăn cản mình mà đến tiểu thế giới này, cũng mạnh mẽ thay đổi độ khó cho cô.
Cô cũng chỉ không muốn nợ nhân loại chuyện gì nên mới đành ra tay thôi.
"Chị ơi... chị là thiên sứ sao?" Cô nhóc kia túm lấy vạt áo của Khuyết Chu, trong mắt đều là ánh sao.
Hạt vừng nhỏ điên cuồng gật đầu trong không gian hệ thống: "Đúng vậy đúng vậy, tỷ tỷ của ta chính là thiên sứ!"
Chuyện này làm cho con rắn nhỏ này kiêu ngạo muốn chết, vì thế ngay cả sự lạnh lùng trên mặt Khuyết Chu cũng tan đi không ít.
Những đứa trẻ của nhân loại, cũng miễn cưỡng được cho là đáng yêu.
Cô đưa đứa bé đến bên cạnh người phụ nữ có thai kia, nhìn bụng người phụ nữ có thai không có vấn đề gì lớn, cô không nói câu nào đã nhanh chóng rời đi.
Đám đông từ trong tòa nhà tràn ra ngoài, chỉ có Khuyết Chu lại đi ngược lại với đám người, bước vào trong tòa nhà kia.
Rất nhanh cô đã đi đến tâng cao nhất, nơi này đều tràn ngập yêu khí.
Khuyết Chu liếc mắt một cái đã thấy Diêu Hòa Khôn đang chạy ra ngoài, đầu tóc và khuôn mặt đã bị cháy đen, quần áo cũng rách nát.
Ngoại trừ có cỗ yêu khí khổng lồ này ra, Khuyết Chu còn cảm nhận được một cỗ lực lượng khác, không tính là rất mạnh, nó khác với năng lực của Nhan Trạch, dường như loại lực lượng này chỉ tồn tại trong thể "Khí.
Trong khói đặc, có mấy bóng dáng đang đánh nhau ở bên trong.
Đám đông hỗn loạn nên không ai chú ý đến tình huống ở đây.
Khuyết Chu vừa nhấc chân đi vào đã bị tiếng của một người quát lớn: "Không thể đi vào! Trừ khi cô không muốn sống nữa!"
Đương nhiên, Khuyết Chu căn bản không nghe, cả người cô dân chìm trong đám khói mù mịịt.
Bả vai bị một người nắm lấy, Khuyết Chu giơ tay nắm lấy bàn tay đặt trên vai mình.
Sau đó bấm quyết, một cổ lực lượng mạnh mẽ bao trùm toàn bộ nhà hàng Garden.
Bàn tay đang nắm chặt bả vai Khuyết Chu run rẩy, sau đó dần dần buông ra.
Hạt vừng nhỏ cũng mở to hai mắt: "Tỷ tỷ, ta cho rằng tỷ nói mình biết đạo thuật chỉ là nói đùa, ai ngờ tỷ biết thật à?"
"Đương nhiên là biết, đạo thuật thôi mà, mi học mấy ngàn năm cũng có thể tinh thông rồi."
Nếu không phải gặp được đại lão, đừng nói mấy ngàn năm, nó còn không sống nổi mấy trăm năm nữa là.
Âm thanh quát lớn dần chậm lại: "Cô... cô ở bộ phận nào?"