Đôi tay kia hiện lên màu xanh xám, trong bóng tối có vẻ đặc biệt quỷ dị.
Sau đó, nhanh chóng bịt miệng người chơi số 5 lại.
Người chơi số 5 trợn tròn mắt, hai tay muốn phóng thích kỹ năng nhưng không kịp, anh ta bị kéo vào bên trong căn phòng.
Cửa lần nữa đóng lại, ngăn cách tất cả âm thanh bên ngoài.
Trong phòng truyền ra giọng nữ ngọt ngào: "Người chơi số 5 mơ ước phu nhân Hoa Hồng, bị loại."
Khuyết Chu ngồi trên sô pha dưới lầu, cười lặp lại những lời này ba lần.
Mà giờ phút này, trước mặt cô là một người đàn ông đang ngồi đối diện mình.
"Vị tiên sinh này, anh cũng muốn bị loại sao?" Khuyết Chu cười khẽ.
Cố Viễn Thư vẫn ngồi ở trên sô pha, anh tháo mắt kính xuống, tóc dài che đi đôi mắt cũng được vuốt ra sau đầu lộ ra khuôn mặt cực kỳ thâm thúy.
Khác với dáng vẻ gây yếu không có cảm giác tôn như ban ngày, Cố Viễn Thư của hiện tại cực kỳ có tính xâm lược, giống như một con sói đứng trong bóng tối, trong đáy mắt không hề có vẻ e ngại nào.
Bởi vì anh không nhìn thấy sự nguy hiểm trong mắt Khuyết Chu.
Thậm chí còn nhìn thấy hứng thú nồng đậm trong mắt cô.
Anh bưng rượu vang đỏ trên bàn trà nhấp một ngụm, đúng là mùi hương thuần túy của rượu đỏ, trong cuộc sống hiện thực, anh rất ít khi uống được rượu có chất lượng tốt như vậy.
Cố Viễn Thư lắc đầu: "Đương nhiên tôi không muốn chết, nhưng mà chuyện liên quan đến việc tôi sống hay chết hình như không do cô quyết định." Giờ phút này, hạt vừng nhỏ cười khẽ một tiếng trong không gian hệ thống, nam chính quá ngây thơ.
Bây giờ còn ở đây buông lời hung ác, để nó nhìn xem sau này nam chính phải cầu xin đại lão như thế nào?!
"Hình như tiên sinh rất tự tin thì phải, hay là tiên sinh cảm thấy mình là đại boss của trò chơi này nên có thể điều khiển được một tiểu boss như tôi?"
Lần này, vẻ mặt của Cố Viễn Thư cũng xuất hiện một tia nguy hiểm.
Hai tay anh chống lên bàn trà, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước, rõ ràng là tư thái từ trên cao nhìn xuống, nhưng anh lại cảm thấy Khuyết Chu lười biếng ngồi ở trên sô pha làm cho người ta không thể nào đoán ra nước đi tiếp theo của cô là như thế nào?
Anh không nói gì, vì vậy quyền chủ động đã rơi vào tay Khuyết Chu: "Tiên sinh đã thức tỉnh ý thức của mình thì đương nhiên tôi cũng có thể, việc mà anh muốn làm cũng không khác gì tôi, hay là tiên sinh hợp tác với tôi đi, thế nào?"
Cố Viễn Thư nhíu mày, anh không rõ vì sao Khuyết Chu có thể nhìn ra được chuyện này.
Anh hừ lạnh một tiếng: "Tôi còn chưa yếu đến mức cần hợp tác với người khác, nhưng không ngờ cô lại có vài phần bản lĩnh."
Nói xong, anh uống một hơi cạn sạch ly rượu vang đỏ trên bàn, sau đó nhanh chóng xoay người trở về phòng của mình.
*x**%
Trong phòng của Hình Vấn, anh ta nằm trên giường, đã qua tám giờ nhưng sau mười giờ mới không thể phát ra âm thanh gì nên hai tiếng này anh có thể nói chuyện, nhưng vì không biết có quy định ẩn giấu gì xuất hiện hay không nên Hình Vẫn vẫn nằm xuống giường rồi tắt đèn.
"Tố Tố, cô có thể cảm nhận được xung quanh có gì khác thường không?" Hình Vấn mở miệng hỏi.
Anh ta và Tố Tố không cần phải nói chuyện bằng âm thanh, chỉ cần nói chuyện bằng ý niệm là được.
Trên ngực của anh ta có một cái bớt như trăng lưỡi liềm, đó là lúc anh ta đi leo núi vào một năm trước, vô tình đi vào một sơn động, không cẩn thận mở ra một cơ quan gì đó, ngay khi anh ta cho rằng đã chết, nhưng lúc tỉnh lại nhìn thấy một tiên nữ giống như người thường đứng ở bên cạnh mình.
Nhưng thân thể tiên nữ đã nửa trong suốt, sau khi kinh ngạc qua đi, tiên nữ dịu dàng giải thích mình là tu tiên giả bị anh ta đánh thức.
Tình huống chỉ tồn tại trong tiểu thuyết lại bất ngờ xảy ra trên người của mình làm cho Hình Vấn mất gần nửa năm mới tiếp nhận được chuyện này, cũng tiếp nhận sự tồn tại của Tố Tố, dù sao Tố Tố trên biết thiên văn dưới biết địa lý, vừa dịu dàng lại lương thiện, còn hiểu được ý người như vậy, ai mà không tiếp nhận được cơ chứ?
Tố Tố ừ một tiếng, giọng nói cực kỳ mơ hồ: "Dù gì bây giờ tôi còn chưa có thực thể, cho nên không thể dùng linh khí để cảm nhận được tình huống xung quanh, nhưng lúc anh đi vào phòng đúng tám giờ, tôi cảm giác được trên người của anh có linh khí đang dao động, có thể là vị đại năng kia đã bày ra kết giới trên người của mỗi người chơi của các anh.
Lần trước Thư Nhã nhìn thấy những tình huống trong nhà vệ sinh không nhất định là hình ảnh chân thật nhất, rất có thể đó là ảo giác, cho nên đêm nay rất có thể sẽ có đủ loại ảo giác xuất hiện."
Hình Vấn nhíu mày: "Cho nên cô nói người đứng sau có thể là người cùng một thế giới với cô sao?"
"Không nhất định là vậy, ở thế giới của tôi thì tôi chính là một đại năng đỉnh cao, người có thực lực vượt qua tôi không quá ba người, nhưng ba người kia đều là đàn ông.
Quản gia kia hiển nhiên không phải tu tiên giả, chỉ có một trong hai người là phu nhân Hoa Hồng và cô hầu gái kia mới đúng thật là tu tiên giả mà thôi."
"Vậy cô cảm thấy ai có khả năng là tu tiên giả hơn?"
Tố Tố lắc đầu: "Vốn tôi thiên về cô hầu gái tên Chu kia, nếu cô ta thật sự là người lợi hại như vậy, vậy chắc chắn sẽ không cam tâm bị nhốt lại đây, nhưng thủ đoạn và năng lực của phu nhân Hoa Hồng vào hôm nay khiến tôi kinh ngạc, cô ta quá mạnh mẽ." ¬
Nghe thấy Tố Tố nói như vậy, trong lòng Hình Vấn có chút kinh ngạc: "Cô nói hai người đều lợi hại, vậy chẳng phải chúng ta sẽ không có phần thắng sao?"
"Cũng không nhất định, đêm nay anh cố gắng khiến mình tỉnh táo, chỉ cần ngày mai không phạm sai lầm là có thể đi ra ngoài, lúc đi ra ngoài thì chúng ta mới bàn tiếp được, nếu mọi chuyện giống như chúng ta tưởng tượng, rời khỏi căn nhà này thì phu nhân Hoa Hồng sẽ mất đi năng lực, vậy chúng ta có thể phá ván cờ này rồi."
Lúc này Hình Vấn mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Đêm khuya, sau mười giờ, ngoài cửa sổ có tiếng gió gào thét.
Tiếng bước chân ở hành lang truyền đến, giày cao gót giãm trên sàn gỗ phát ra tiếng vang thanh thúy.
Đi kèm theo tiếng vang của giày cao gót là tiếng cười trong trẻo của phụ nữ.
"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa nối gót tới: "Có ai nhìn thấy con tôi đâu không? Đôi mắt nó rất lớn rất đáng yêu."
Không ai trả lời.
Người phụ nữ thở dài, đứng ngay ngoài cửa.
Nhưng một giây sau, tiếng thở dài như mãnh liệt vang lên bên tai!!!
"Có phải anh trộm con trai của tôi đi rồi đúng không?!"
Có người la hét, có người nín thở chờ đợi.
Vì thế, hành lang lại một lần nữa truyền đến tiếng vang.
[Người chơi số 3 bị loại.]
[Người chơi số 8 bị loại.]
[Người chơi số 7 bị loại.]
Giọng của người phụ nữ dần dần đi xa, sau đó biến mất ở trong tai của mỗi người.
Khuyết Chu nằm trong phòng của mình ở lầu hai, bên trong đang mở nhạc, đừng hỏi vì sao cô mở nhạc, chính là vì cô không muốn bị tiếng hét chói tai của những người kia quấy rầy.
Cô cũng cần phải đi ngủ, ở trong thế giới trò chơi, cô tạm thời cũng cần tuân thủ theo phép tắc ban ngày và ban đêm của trò chơi này.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Khuyết Chu bỗng nhiên bừng tỉnh.
"Tỷ tỷ gặp ác mộng sao?" Giọng nói của hạt vừng nhỏ khiến Khuyết Chu tỉnh táo trong chốc lát.
Cô cau mày, đứng dậy mở cửa sổ, lại nhìn xung quanh một vòng trong phòng, cưỡi khẽ một tiếng: "Có người đang quan sát chúng ta."
"Quan sát?! Ai, là ai?! Ai dám quan sát tỷ tỷ?!"
Khuyết Chu ngồi ở mép giường, áo ngủ trên người cô là vải tơ tằm, giờ phút này dây vai tuột xuống, lộ ra làn da trắng nõn.
Cô giơ tay lên, đầu ngón tay chấm một chút rượu vang đỏ đặt ở đầu giường, sau đó từng chút từng chút đưa vào trong miệng chậm rãi liếm láp.
Ngay lúc này, hơi thở của Cố Viễn Thư trở nên dồn dập, anh tự nhủ là mình không nên tiếp tục nhìn nữa, nhưng sườn mặt của người phụ nữ bị ánh đèn mờ nhạt làm nổi bật hơn, rượu vang đỏ nhẹ nhàng theo lòng bàn tay của cô trượt xuống nhỏ giọt ở giữa hai chân...