Khi người đàn ông thẹn quá hóa giận nói ra hai chữ "ăn gian kia, phản ứng đầu tiên của đại đa số mọi người là: Người này nóng nảy rồi!
Không ít phụ nữ đứng ở bên cạnh tỏ vẻ khinh thường, ai bảo vừa rồi người đàn ông này nói năng lỗ mãng như vậy, bây giờ còn nói người ta ăn gian, đúng là buồn cười!
Khuyết Chu nhướng mày: "Ồ? Vị tiên sinh này, ông nói tôi ăn gian, vậy chứng cứ đâu?"
"Trang gia, bây giờ các người lục soát người cô ta đi, trên người cô ta nhất định có thứ dùng để ăn gian."
Hạt vừng nhỏ nổi giận: "Đậu má! Người đàn ông này có bệnh à? Tỷ tỷ mặc váy bó sát người như vậy mà còn muốn soát người, soát cái đầu ông á!"
Con rắn nhỏ tức giận suýt chút nữa biến thành rắn đuôi chuông.
Trang gia cũng có chút khó xử, nhưng người đàn ông này quyết tâm cảm thấy Khuyết Chu ăn gian, đứng dậy chửi ầm lên: "Có phải sòng bạc các người muốn bao che cho người phụ nữ này đúng không? Nếu cô ta không chơi ăn gian, vậy thì sòng bạc các người chuyên mời người có chuyên môn đến để ăn tiền của người chơi chúng tôi, có phải như vậy không?"
Giỏi lắm!
Bị đội nồi khiến Trang gia lập tức nhíu mày phủ nhận: "Tiên sinh, không thể nói lung tung."
"Có phải tôi nói lung tung hay không, chỉ cần ông lục soát người cô ta không phải sẽ biết rồi sao? Tại sao lại không chịu lục soát."
Khuyết Chu chống tay lên bàn, nâng cằm của mình lên, ánh mắt lạnh lùng: "Trang gia, tôi có thể để các người lục soát trước mặt mọi người, nhưng nếu như không lục soát được gì, ông ta có nên xin lỗi tôi một tiếng không?" "Nếu trên người của cô không có gì, tôi sẽ quỳ xuống dập đầu xin lỗi cô!"
"Được, đây là ông nói đấy nhé!"
Thật ra người sáng suốt đều có thể nhìn ra, người đàn ông này đang cố ý gây sự.
Nhưng ở đây không ai muốn lội vào vũng nước đục này, người tới nơi này có mấy người thích lo chuyện bao đồng đâu?
Bọn họ thích xem náo nhiệt hơn, đặc biệt là được xem miễn phí.
Mà sòng bạc thấy Khuyết Chu đồng ý cũng không ngăn cản, bọn họ cũng muốn mượn cơ hội này nhìn xem rốt cuộc Khuyết Chu có ăn gian không?
Có thể ở trong sòng bạc chơi nhiều trò chơi, nhưng người thắng toàn bộ như vậy đã ít lại càng ít.
Bọn họ cũng muốn nhìn xem rốt cuộc người tên Khuyết Chu này có lai lịch thế nào?
Cô gái đứng lên, váy đen phác họa ra dáng người của cô, không ít người đều tròn mắt nhìn, trên khuôn mặt mị hoặc kia mang theo cảm giác áp bách khiến trái tim của mọi người đập cực kỳ nhanh.
Khuyết Chu giơ hai tay lên, bên phía sòng bạc tìm đến hai người phụ nữ đến soát người, ngay lúc tay của hai người kia chuẩn bị đặt lên eo của Khuyết Chu, một bàn tay lớn khác đã cầm lấy cổ tay của hai nhân viên nữ kia.
Ngay sau đó, eo Khuyết Chu bị một bàn tay to lớn ôm lấy.
Vẻ mặt Trang gia vừa rồi còn lạnh lùng đã trở nên cung kính.
Ngay cả người đàn ông vừa rồi còn kiêu ngạo đã có chút khúm núm.
"Không biết các người muốn tra cái gì từ người của tôi?" Giọng của Cư Hoài từ trên đỉnh đầu Khuyết Chu vang lên.
Người ở đây ai mà không biết Cư Hoài?
Năm nay anh hai mươi chín tuổi, chưa từng nghe qua anh có bạn gái, bây giờ lại công khai ôm một cô gái, nói cô gái đó là người của mình.
Trách không được người phụ nữ này không lộ ra chút cảm giác sợ hãi nào.
Thì ra là có hậu trường sau lưng.
Khuyết Chu cười khẽ: "Tiên sinh, hình như chúng ta không quen biết."
Cư Hoài cúi đầu lòng bàn tay hơi dùng sức: "Mèo con không hiểu chuyện, tự mình chạy ra ngoài, tuy rất có bản lĩnh nhưng tuyệt đối không có khả năng ăn gian.
Vị tiên sinh này, hình như vừa rồi tôi nghe ông nói muốn mèo con của tôi đi theo ông?"
Người đàn ông lắc đầu như trống bỏi: "Cư... Cư tổng, tôi không có ý này."
"Vậy sao? Ở đây đều có camera giám sát, có phải ý của ông như vậy hay không, chút nữa tôi tra một chút là biết, ông xác định mình không có ý đó sao?"
Ngay cả quần chúng xung quanh cũng không dám nhìn về hướng này nữa.
Người tới nơi này chơi đều biết Cư Hoài là người có vốn đầu tư của nơi này, nhưng ông chủ nơi này không phải là Cư Hoài, anh cũng rất ít khi xuất hiện ở chỗ này.
Cư Hoài là người hai giới hắc bạch đều ăn sạch, dùng mười năm để xây dựng một đế quốc cho mình, sản nghiệp trải rộng toàn cầu, tuổi còn trẻ đã leo lên top 5 bảng xếp hạng Forbes.
Mấu chốt chính là cảnh sát cũng không dám động đến người này, thậm chí có nhiều vụ án xuyên quốc gia đều nhờ Cư Hoài hỗ trợ giải quyết.
Rất ít người dám trêu chọc anh.
Không... phải nói ở trong nước, không ai dám chọc giận anh.
Nghe nói sau lưng anh có rất nhiều vết sẹo, đều là vết thương năm đó sau khi được được lão đại hắc bang tiền nhiệm chọn trúng, lúc huấn luyện bị thương nên để lại sẹo.
Người đàn ông bị dọa đến hai chân như nhữn ra, hận không thể nhét đầu của mình vào trong khe bàn.
Trang gia cũng run rẩy mở miệng: "Đại đông gia, sao ngài lại tới đây?"
"Tôi không đến, mèo con của tôi bị bắt nạt cũng không biết." Cư Hoài cúi đầu nhìn Khuyết Chu, hạ giọng nói: "Đúng không, mèo con."
Rất rõ ràng, ý ẩn sau câu nói này của anh đang hỏi vì sao Khuyết Chu nói đi là đi, mang theo ý trách cứ.
Vốn còn không xác định, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Khuyết Chu, Cư Hoài đã xác định người này nhất định là Tiểu Bạch.
Cô thật sự có thể biến thành người, điều này làm cho Cư Hoài bắt đầu hưng phấn.
"Bảo bối, tay của anh ôm tôi chặt quá!" Khuyết Chu cười, giọng điệu cũng như mèo nhỏ, trong đôi mắt linh động mang theo chút dịu dàng.
Lỗ tai Cư Hoài tê dại, hai chữ bảo bối khiến anh hít sâu một hơi: "Chặt một chút mới tốt, nếu không em lại chạy loạn khắp nơi."
"Được rồi." Khuyết Chu giống như người không xương dựa vào người Cư Hoài, ngón tay ngọc ngà thon dài nâng lên, chỉ vào người đàn ông hèn mọn đối diện rồi nói: "Vừa rồi ông ta nói chuyện rất cợt nhã với tôi, anh giúp tôi xử lý đi."
Dáng vẻ đúng tình hợp lý này khiến người xung quanh đều nín thở.
Bao nhiêu phụ nữ nhung nhớ Cư Hoài, thậm chí còn có đàn ông muốn dán lên người anh đều có kết cục không tốt.
Mặc dù rất nhiều phụ nữ nhà giàu thích Cư Hoài, dù năng lực hay khuôn mặt đều tốt nhưng không ai dám tiếp cận, cũng bởi vì người này không thích bị người khác nhớ nhung.
Không ít cô gái đều ngưỡng mộ anh cảm thấy lúc Cư Hoài nhíu mày, cô gái này nhất định sẽ bị anh ném ra ngoài.
Nhưng Cư Hoài chỉ nhíu mày, sau đó lại giãn ra: "Bây giờ mới biết tìm tới tôi sao? Sao lúc trước em không tìm đến tôi?"
"Sợ dọa anh." Khuyết Chu nói.
Cư Hoài cười nhạo: "Dọa tôi sợ? Em đang nói đùa sao?”
Khuyết Chu nhún vai, vóc dáng Cư Hoài rất cao, so với Khuyết Chu mang giày cao gót 5cm cũng cao hơn gần một cái đầu.
Vừa vặn cằm của anh có thể đặt ở trên đầu Khuyết Chu.
Cô vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy cằm của Cư Hoài.
Nhìn từ dưới lên không chỉ nhìn thấy cằm của anh, thậm chí có thể nhìn thấy đường cong hoàn mỹ của hàm dưới, sau đó cô lại nhìn về phía người đàn ông đang đứng đối diện.
Chậc, chênh lệch giữa người với người vẫn rất lớn!
Khuyết Chu mặt mày cong cong: "Về nhà rồi nói.
Bảo bối, anh giúp tôi ném người này ra trước, tôi thấy người này là khó chịu."
Cư Hoài nói được, đầu cũng không ngẩng lên, giơ tay vẫy vẫy giống như một Hoàng đế, Tử Tức bên cạnh lập tức hiểu ý.
Không lâu sau, hai người đàn ông vạm vỡ xuất hiện kéo người đàn ông ra ngoài.
Đương nhiên không chỉ đơn giản là bị kéo ra ngoài.
Trong nháy mắt Cư Hoài xuất hiện, công ty vốn lung lay sắp đổ của người đàn ông này đã hoàn toàn phá sản.
Không chỉ vậy, ông ta không thể xuất hiện trong bất kỳ sòng bạc nào nữa.
Mà số tiền ông ta thắng trong hai ngày trước đều tan thành mây khói.