Dì giúp việc kia đứng đối diện Khuyết Chu và Nhan Trạch, phát ra tiếng cười rất quỷ dị.
Có lẽ, đó không thể gọi là tiếng cười nữa!
Âm thanh của tiếng cười đó giống như một cái dao sắc bén cọ xát trên bảng đen, khiến người nghe mà ngứa cả da đầu.
Hạt vừng nhỏ cuộn thân rắn thành một cái nhan muỗi, cảm thấy cả người khó chịu đến buồn nôn.
Giây tiếp theo, Khuyết Chu đã nắm lấy tay của Nhan Trạch, nhìn chăm chú vào đôi mắt đỏ bừng của anh rồi nói: "Hãy đọc theo tôi."
Giọng của cô như một nguồn nước trên núi chảy xuống rửa sạch âm thanh quỷ dị vừa rồi, đưa linh hồn như muốn phát điên của Nhan Trạch trở về trạng thái ban đầu.
Nhan Trạch gật đầu.
"Bảo thủ linh đài."
"Thiên nguyên quy nhất."
"Năm giác thống linh."
Mỗi lần Khuyết Chu nói một câu, Nhan Trạch cũng nhẩm theo một câu.
Giọng nói của hai người như biến thành một lực lượng có thực thể.
Bên trong linh hôn của Nhan Trạch do tiếng cười quỷ dị kia làm mất kiểm soát, bây giờ đã trở nên yên tĩnh lại, như trong không khí chỉ còn lại mùi của Khuyết Chu, mùi vị nhàn nhạt khiến anh cực kỳ yên tâm.
Cuối cùng, người giúp việc kia cũng xoay người.
Khuôn mặt mệt mỏi ban đầu của bà ta giờ này đã há to miệng, thậm chí Khuyết Chu không thể thấy được cái răng nào trong khoang miệng của bà ta, như cả lớp da trên mặt cũng là giả.
"Ông cụ kia vẫn còn chút bản lĩnh, vậy mà có thể liên hệ được với người ngoài để tìm kiếm sự giúp đỡ.
Hai người cũng không phải là cái loại đạo sĩ chỉ biết khoa tay múa chân, nhưng hôm nay, hai người cũng phải chết ở đây!!!"
Khuyết Chu cười, trong đôi mắt xinh đẹp của cô đã lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Cô ồ một tiếng, nhướng mắt lên: "Phải không? Sao tôi không nhìn thấy!"
"Aa a tỷ tỷ, đó là thứ gì vậy? Thật ghê tởm, quá ghê tởml!!" Hạt vừng nhỏ điên cuồng vặn vẹo thân rắn trong không gian hệ thống.
Nó nghĩ rằng sau một thời gian đi theo đại lão, lá gan của nó cũng lớn hơn.
Nhưng lúc này, hạt vừng nhỏ mới thấu hiểu sâu sắc tầm quan trọng của sức mạnh là như thế nào.
Những tiểu thế giới trước đó đều không có những thứ này, nhưng bây giờ chúng nó đã xuất hiện, nó không chỉ cảm thấy kinh tởm mà còn thấy sợ hãi.
Khuyết Chu nói: "Đây là một con lệ quỷ, oán khí trên người cũng rất mạnh, ừm... miễn cường có thể coi là mạnh ở tiểu thế giới này."
Cách cô nói chuyện như đang nói về một chuyện bình thường nào đó, như thể đây không phải là lệ quỷ mà là một con kiến hôi có thể bóp chết bất cứ lúc nào.
Sự bình tĩnh vượt xa ngoài dự đoán của nhân loại kia khiến trong mắt của lệ quỷ kia lóe lên tia kinh ngạc.
Bà ta nghiêng đầu lớp da trên khuôn mặt dường như muốn bong tróc bay ra ngoài.
Người phụ nữ kia giơ tay lên nhéo lên khuôn mặt, thật sự như muốn kéo rách cái "lớp da" đó của mình đi.
Mắt của bà ta rất trống trải, mặc dù còn tròng mắt nhưng đã không còn tâm nhìn nữa.
Nhưng mà Khuyết Chu vẫn cảm nhận được rằng con lệ quỷ này đang nhìn mình.
Bà ta mở miệng, âm thanh cực kỳ khó nghe: "Cô không sợ tôi sao?" "Chỉ là một lệ quỷ thôi mà, sợ cái gì?"
"Khẩu khí không nhỏ nha, hy vọng lát nữa cô có thể... AI" Lời còn chưa nói hết, Nhan Trạch đã điều khiển kiếm gỗ đào đâm vào ngực của lệ quỷ này.
Nhan Trạch nghiêng đầu nhíu mày nói: "Sư phụ của tôi đã nói, không nên nói chuyện nhiều với đám yêu ma quỷ quái này, trong miệng của bọn chúng không có câu nào thật lòng, lệ quỷ này đã giết chết không ít người, trực tiếp giết đi là được."
Tốc độ ra tay của anh cực kỳ nhanh, Khuyết Chu còn chưa kịp phản ứng, lệ quỷ đã bị kiếm gỗ đào đâm bị thương hét lên một tiếng.
Tiếng kêu của lệ quỷ này cực kỳ chói tai, Nhan Trạch ngay lập tức giơ tay lên, lấy ra lá bùa mà Khuyết Chu đã đưa cho anh.
Thậm chí Nhan Trạch chẳng kịp xem đó là bùa gì, tình huống trước mắt cũng không cho phép anh liếc mắt xem rốt cuộc lá bùa đó có công dụng gì.
Anh nghĩ lá bùa của Khuyết Chu chắc chắn cũng mạnh giống như con người của cô.
Vì vậy, anh cầm lá bùa trên tay, miệng lẩm nhẩm đọc pháp quyết.
Một giây sau, lá bùa bất ngờ phát ra ánh sáng chói mắt, làm cho hành lang tối om trở nên sáng sủa hơn.
Tiếng hét chói tai của lệ quỷ bị vây bên trong lá bùa.
Một tiếng hét sắc bén dồn dập truyên đến, sau đó sự lạnh lẽo xung quanh khu hành lang dài biến mất sạch sẽ.
Cùng lúc đó, Khuyết Chu và Nhan Trạch quay đầu lại đã nhìn thấy trong phòng khách trống trải trãi trước đó có người đang ngơ ngác nhìn hai người bọn họ.
"Đại... đại... đại sư?" Một người phụ nữ mặc váy dài run rẩy nói.
Khuôn mặt người phụ nữ đó cũng tái nhợt, nhưng bóng phản chiếu dưới đất cho biết người này là người thật.
Lúc nói lời này, người phụ nữ đang nhìn về Nhan Trạch.
Nhan Trạch cảm thấy chột dạ, bất giác quay lại tìm kiếm bóng dáng của Khuyết Chu, nếu không có lá bùa của cô thì lệ quỷ kia đâu dễ bị đuổi đi một cách nhanh chóng như vậy được.
"¬
Nhưng Khuyết Chu, người vừa rồi còn bĩnh tĩnh, bây giờ lại đỏ mắt, nắm chặt lấy ống tay áo của anh, có vẻ như đang rất sợ hãi.
Một giọt nước mắt nằm trên khóe mắt của cô vẫn chưa kịp rơi xuống.
Trong khoảnh khắc đó, Nhan Trạch bất giác kéo tay của Khuyết Chu về phía anh, sau đó hỏi: "Sao vậy?"
Khuyết Chu: "Bây giờ tôi chỉ là một họa sĩ bình thường, còn anh mới là đại sư.
Chúng ta bắt đầu diễn kịch được rồi, anh có kiếm được tiền hay không cũng phải xem anh diễn như thế nào đấy, Tiểu Nhan Trạch!"
Rõ ràng trên khóe mắt cô vẫn còn mang theo ánh nước, nhưng giọng điệu thì tràn đầy sự trêu ghẹo.
Phản ứng đầu tiên trong đầu Nhan Trạch không phải là Khuyết Chu đang gạt người, mà là cô cực kỳ lợi hại.
Sư phụ của anh từng nói, dù buồn hay vui gì cũng lên hiện lên trên khuôn mặt như vậy không tốt lắm, yêu tinh thích nhất loại người buồn vui đều hiện lên mặt như thế này, đều không cần chúng nó bỏ công đi tìm tòi nghiên cứu, vừa nhìn đã có thể nhận ra.
Nên ông mới bảo anh phải học được cách khống chế cảm xúc của mình.
Anh không thể học được cách khống chế cảm xúc này, vì anh cho rằng làm vậy sẽ cảm thấy con người mình thật dối trá.
Bây giờ Khuyết Chu cũng như vậy, nhưng anh cảm thấy cô rất lợi hại.
Hành động hơi hai mặt này khiến Nhan Trạch không hiểu mình bị làm sao nữa.
Đương nhiên bây giờ anh không có thời gian để nghiên cứu vấn đề này, vì ba người đứng trong phòng khách đã đi về phía của bọn họ.
Bọn họ thấy cả hai người đứng múa máy trong không khí, sau đó lá bùa lơ lửng trên không trung kia phát ra một tiếng nổ thật lớn, còn có cả tiếng lệ quỷ hét chói tai.
Người phụ nữ hỏi lại: "Đại sư... tiếng hét chói tai vừa rồi... có phải là của nữ quỷ kia không?" "
Không khí trầm mặc trong nháy mắt.
Khuyết Chu nhẹ nhàng đẩy mạnh Nhan Trạch một cái, lúc này anh mới phát hiện hai chữ đại sư" kia là đang nói với anh.
Khuôn mặt của Nhan Trạch đỏ lên, may mà anh là người không hay biểu lộ cảm xúc khi căng thẳng, anh chỉ có thể gật đầu: "Ừ, đúng vậy.
Đó là một con lệ quỷ chỉ có tròng mắt, bên phải cái mũi có một nốt ruồi, mặc áo quần của người giúp việc.
Các người nhận ra lệ quỷ kia là ai không?”
Người phụ nữ kia tỏ ra sợ hãi, hô hấp trở nên dồn dập, sau một lúc lâu mới lên tiếng trả lời: "Có, tôi biết.
Đó là dì giúp việc trước đây từng làm ở đây, nhưng ba tháng trước, bà ấy nói mình có việc riêng nên xin nghỉ.
Ý của đại sư là, con quỷ quấy phá trong nhà của tôi khoảng thời gian này là bà ấy... 2"
Nhan Trạch gật đầu sau đó lại lắc đầu: "Cũng có thể không phải, lúc tôi vừa mới vào đây, tôi đã thấy đám sương mù dày đặc bao quanh khu biệt thự này.
Ở đây không chỉ có một con lệ quỷ."
Người phụ nữ ngồi phịch xuống sàn, so với sự tin tưởng của người phụ nữ, người đàn ông trẻ hơn bên cạnh nhăn mặt, anh ta cười nhạo một tiếng: "Khuyết Chu, ông nội của chúng tôi thích bức tranh của cô, nhưng cô không thể đưa một người trẻ tuổi này đến đây để lừa gạt chúng tôi được? Bây giờ còn có người tin vào chuyện ma quỷ này sao?"