Lúc cúi đầu nhìn di động, khóe miệng Khuyết Chu còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, Tiền Thiến cho rằng Khuyết Chu không tức giận như vậy.
Bà ta siết chặt cổ họng, lên tiếng nói: "Chuyện này là phía bên dì không đúng, nhưng ba con cũng ký hợp đồng rồi, lúc trước suýt chút nữa thì dì cũng làm mẹ kế của con đấy, đây cũng coi như là duyên phận mà."
"Phải không?" Khi vừa mới để điện thoại di động xuống, vẻ mặt Khuyết Chu đã thay đổi.
Ánh mắt của cô sắc bén như mũi tên khiến Tiền Thiến và Ngô Hạo Đức cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Mấy năm nay bọn họ vẫn kiêng kị Khuyết Chu, so với ba Khuyết Chu, cô gái nhìn tuổi không lớn lắm này luôn có một loại khí thế khiến người khác nhịn không được mà e ngại.
Lúc này khí thế mạnh mẽ này đang bao phủ toàn bộ đại sảnh.
Khuyết Chu: "Cho nên mục tiêu cả cuộc đời bà là tìm mấy người đàn ông có tiền khác nhau, sau đó quyến rũ bọn họ phải không?"
Quả thật Tiền Thiến đã làm như vậy, nhưng loại hành vi này một khi bị làm rõ, lại nghe có chút không thích hợp.
"Con đừng nói lung tung."
"Có phải tôi nói lung tung hay không thì trong lòng bà rõ ràng hơn tôi, hai người các người lừa ba tôi ký tên vào bản hợp đồng này, sẽ không cho rằng như vậy là có thể có một nửa cổ phần của công ty chứ?"
Trước mặt hai người này, Khuyết Chu cười híp mắt nắm hợp đồng trong lòng bàn tay, sau đó xé nát thành mảnh vụn.
Tiền Thiến mở to hai mắt, trên người mặc sườn xám bó sát nhưng vì đứng lên rất mạnh cho nên suýt chút nữa có thể thấy quần nhỏ ở phía trong.
Hạt vừng nhỏ dùng đuôi chặn mắt mình lại, có chút ghét bỏ: "Đau mắt quá!"
Nó đau mắt đương nhiên là vì cảm thấy người đã hơn bốn mươi tuổi nhưng lại đòi mặc sườn xám, thịt ở trên bụng thì chỉ chít lồi lõm, thịt trên đùi thì bị vớ đùi ghìm đến chặt khít.
Dùng cách của hạt vừng nhỏ mà nói chính là: Làm vớ thật sự có chút không dễ dàng!
Khuyết Chu có chút buồn cười.
Hợp đồng tổng cộng có hai phần, khi Tiền Thiến đang phẫn nộ, Khuyết Chu lại xé một phần khác trước mặt bà ta.
Ngô Hạo Đức ngồi một bên là phần tử trí thức cao cấp, tuy rằng phương diện đạo đức ít nhiều có chút vấn đề, nhưng so với Tiền Thiến vô năng cuồng nộ, ông ta có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ngô Hạo Đức kéo Tiền Thiến xuống, hai chân bắt chéo nhau, hai tay nắm chặt đặt trên bàn, bình tĩnh nhìn Khuyết Chu: "Tôi luôn biết thưởng thức người làm việc quyết đoán, thế nhưng văn kiện không chỉ có một phần này, cô cũng không cần phí sức như vậy."
"Vậy bây giờ ông muốn tới đây nói chuyện gì với tôi? Hy vọng chúng tôi cho các người cái gì?"
"Tôi chỉ đến đây báo cho cô biết một chút mà thôi, sau này công ty này tôi mới là ông chủ, còn các người mới là người làm việc cho tôi." Trên khuôn mặt của Ngô Hạo Đức hiện lên vẻ đắc ý.
Cho dù có quyết đoán thì thế nào, nói cho cùng Khuyết Chu vẫn chỉ là một người trẻ tuổi mới hai mươi tuổi.
Thật vất vả mới gặp được một người coi tiên như rác, đương nhiên ông ta sẽ không buông tay.
Nói đến đây, Khuyết Chu càng muốn cười.
Cô tựa lưng vào ghế, không hề cảm thấy sợ hãi: "Tôi đoán trong lòng ông có suy nghĩ tôi chỉ là một người trẻ tuổi nên không biết gì đúng không?" Vẻ mặt Ngô Hạo Đức hơi thay đổi.
"Đầu tiên, tổng giám đốc của công ty này là ba tôi, nhưng người đại diện pháp lý lớn nhất của công ty này là tôi, mà cổ đông lớn nhất, là bà nội tôi.
Vậy nói cách khác, các người phí hết tâm tư để ba tôi ký vào văn kiện thì đều vô dụng, trừ khi trên đó có tên tôi và dấu tay của bà nội tôi mới được.
Đúng là uổng phí tâm tư của mấy người rồi."
Sắc mặt Ngô Hạo Đức hoàn toàn thay đổi.
Ông ta còn chưa kịp mở miệng, vệ sĩ phía sau đã kéo ông ta và Tiền Thiến ra ngoài cửa.
Khuyết Chu không nhìn hai người giãy giụa kia mà lạnh lùng nhìn về phía ba của mình.
Vốn nguyện vọng của nguyên chủ chỉ là thi đậu đại học, có thể được đi học, nhưng bây giờ cô mới phát hiện ra một vấn đề lớn.
Đó là tính cách của ba nguyên chủ có vấn đề rất lớn, nếu bây giờ không kịp thời thay đổi thì sớm muộn gì cuộc sống hiện tại đều sẽ bị ông hủy hết.
Vấn đề này của ông chính là... mềm lòng!
Trước kia lúc còn ở núi Tuyết, Khuyết Chu đã nhìn ra được chuyện này, mặc dù những người trong thôn không tốt với ba nguyên chủ tới cỡ nào, nhưng khi người khác tìm đến muốn ông hỗ trợ thì trên cơ bản ông sẽ không từ chối.
Nhưng lúc ấy là ở núi Tuyết, cũng không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Sau khi tới Thủ đô, từ khi gặp được Tiền Thiến này, Khuyết Chu biết ba Khuyết cũng không phải thật sự thích Tiền Thiến, nhưng Tiền Thiến luôn thích đến quán ăn sáng của bọn họ kể khổ, khi đó ba Khuyết nghĩ đều là hàng xóm láng giềng, bọn họ lại mới đến, có thể giúp được gì thì giúp.
Da mặt của Tiền Thiến lại cực kỳ dày, hơn nữa ba Khuyết nhìn còn rất đẹp trai, tuy rằng hơi đen nhưng ngũ quan tương đối tốt, thân thể lại cường tráng, cả người có loại cảm giác dịu dàng chất phác, vóc dáng lại cao, vì thế bà ta đã đánh chủ ý lên đầu của ba Khuyết.
Nhưng ba Khuyết vẫn từ chối bà ta, sau đó vừa quay đầu là bà ta đã thông đồng với Ngô Hạo Đức.
Mặc dù lúc trước Khuyết Chu nói Tiền Thiến chắc chắn không có ý tốt, nhưng ba Khuyết không tin.
Bây giờ mọi chuyện đã thành ra như thế này rồi, cuối cùng ông mới tin lời Khuyết Chu nói là thật.
Ba Khuyết có chút luống cuống tay chân: "Tiểu Chu, bà không biết Tiên Thiến sẽ thật sự cùng Ngô Hạo Đức..."
"Ngoại trừ Tiền Thiến ra, ba cũng đối tốt với Ngô Hạo Đức có điểm quá đáng, lợi nhuận trong công ty ba không cần phải nói với ông ta, nếu ông ta là một đầu bếp, vậy những phương thức độc quyền đều bị lấy đi hết, đến lúc đó chúng ta phải uống gió Tây Bắc mà sống sao?"
Ba Khuyết trầm mặc, nội tâm càng tự trách bản thân mình hơn, một lúc lâu mới nói: "Lần này chưa bị lấy đi hết sao..."
Khuyết Chu: "..." Thiếu chút nữa cô đã muốn từ bỏ nhiệm vụ này.
Cô cho rằng nhiệm vụ rất đơn giản, thì ra đến đây mới giăng cho cô một cái phiền phức lớn ở chỗ này!
Lúc đối mặt với kẻ địch thì cô có thể giết loạn không chút lưu tình, nhưng tình huống bị người một nhà đâm sau lưng này thật sự Khuyết Chu không có kinh nghiệm và kiên nhãn để xử lý.
Cô hít sâu một hơi: "Ba, không phải gần đây ba đang nghiên cứu món ăn mới sao? Ba chuyên tâm nghiên cứu món ăn mới đi, chuyện này để con giải quyết."
"Không phải đều đã giải quyết rồi sao?"
"Giải quyết cái gì? Ngô Hạo Đức cũng là người có chút thủ đoạn, bây giờ ông ta hoàn toàn có thể tố cáo chúng ta, nói trong lúc ông ta còn đang làm việc ở đây đã không cho ông ta đãi ngộ công bằng, hoặc là nếu như Tiền Thiến nói xấu ba có hành vi nào quá phận với bà ta, vậy ba biện giải như thế nào?"
"Hắn là Tiền Thiến sẽ không quá đáng như vậy chứ..."
"Có thể hay không đến lúc đó sẽ biết, vất vả lắm chúng ta mới rời khỏi núi Tuyết, ba đừng làm cho con cảm thấy thất vọng."
Trong mắt ba Khuyết hiện lên vẻ đau lòng, ông thở dài: "Bây giờ điều kiện sống của chúng ta tốt như vậy, cũng không biết anh trai con..."
Khuyết Chu hoàn toàn hết chỗ nói, khóe miệng cô nhếch lên: "Nếu ba thật sự nhớ Khuyết Phong, con có thể tìm về cho ba."
Ánh mắt ba Khuyết sáng lên: "Thật sao?!"
"Thật."
"Tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn tìm người đàn ông kia vê sao?" Hạt vừng nhỏ cực kỳ không hiểu.
Khuyết Chu ừ một tiếng: "Có người không đụng tường phía Nam không quay đầu không thấy Hoàng Hà tâm không chết, mi xem tiến độ nhiệm vụ có phải vẫn kẹt ở đây, vẫn chưa hiện lên đã hoàn thành đúng không?"
Hạt vừng nhỏ nhìn màn hình... Ha, thật đúng là như vậy!
Vấn đề nằm ở ba Khuyết.
Có lẽ nguyên chủ cũng đã sớm nhìn ra, ba của mình nói dễ nghe một chút là lỗ tai mềm nhũn, dễ dàng tin lời người khác, nói khó nghe chính là c’ó chút nhu nhược.
Buông tha là chắc chắn không thể, vậy chỉ có thể dạy cho ông một bài học mới tốt.