Một là ở công ty của mình, hai là ở phòng làm việc của Khuyết Chu.
Phòng làm việc của Khuyết Chu càng lúc càng lớn, ngoại trừ € phục ra, còn làm Hán phục.
Trong hàng trăm nhà máy chế tác Hán phục không đạt tiêu chuẩn, cửa hàng Hán phục của Khuyết Chu chế tác đạt tiêu chuẩn phải nói là cực kỳ thái quá.
Thậm chí còn được phim truyền hình Trung Quốc lấy ra làm ví dụ.
Đương nhiên phải đạt tiêu chuẩn rồi, dù sao Khuyết Chu đã sống nhiều năm như vậy, không có khả năng ngay cả phục chế Hán phục cũng không rõ.
Nhưng thật ra có rất nhiều Hán phục không thích hợp cho người bây giờ mặc, cho nên ngoại trừ Hán phục chính thống ra, tất nhiên cô cũng sẽ không tự mãn, cũng sẽ ra thêm một ít Hán phục cải tiến.
Giá cả không cao, trọn bộ cũng chỉ một hai trăm tệ, nhưng chế tác vô cùng tốt.
Dù sao cửa hàng Hán phục khác cần người thiết kế vắt hết óc ra làm, chỉ riêng phí thiết kế và đánh bản quyền đã tốn rất nhiều tiền.
Những chuyện này đối với Khuyết Chu mà nói lại là chuyện đơn giản nhất, căn bản không cần thiết kế, những hình dáng quần áo kia đều nằm trong đầu của cô.
Cho nên từ một phòng làm việc nhỏ dần dần biến thành một công ty nhỏ, vì thế Khuyết Chu càng ngày càng bận rộn hơn.
Mỗi ngày Lâm Dập như một cô vợ nhỏ, bây giờ toàn bộ người trong công ty đều biết.
Vị ông chủ thoạt nhìn lạnh lùng vô tình kia, trong lòng thật ra lại là một cái túi biết khóc, vì không nhận được điện thoại của vợ mình mà đau lòng.
Mặc dù đã hơn ba mươi tuổi nhưng anh vẫn luôn vì chuyện Khuyết Chu quá bận rộn mà khó chịu.
Ban đầu cha mẹ Khuyết Chu cũng có chút sợ hãi với hôn sự này, dù sao gia đình đối phương cũng tốt như vậy mà.
Nhưng quy mô công ty Khuyết Chu càng lúc càng lớn, dần dần bọn họ cũng không cảm thấy như vậy nữa.
Nhưng hai người này vẫn luôn không có con.
Thật ra Lâm Dập cũng muốn có một đứa bé, nhưng Khuyết Chu không nói chuyện, lôi kéo anh yên lặng đi xem một bộ phim phóng sự, gọi là [Cửa sinh là cửa tử].
Sau khi xem xong, Lâm Dập cũng không nhắc tới chuyện này nữa.
Thật ra anh có thể cảm giác được Khuyết Chu không muốn có con.
Ở thế giới trước, hạt vừng nhỏ đã hỏi Khuyết Chu về vấn đề này.
Tuy rằng thân thể này là của nguyên chủ, nhưng sau khi Khuyết Chu tiến vào thân thể này, giao dịch sẽ tồn tại, thân thể này có thể cho ký chủ tự do điều khiển, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ là được.
Kể cả sinh con, tất nhiên cũng có thể.
Nhưng Khuyết Chu lại lắc đầu: "Dùng thân thể nguyên chủ kết hôn là được rồi, sinh con coi như bỏ đi, nếu như sinh ra, không phải không công lưu lại một phần vướng bận trên thế giới này sao, hơn nữa, bọn họ sẽ không để cho ta có con."
Họ là ai, hạt vừng nhỏ hỏi.
Nhưng Khuyết Chu chỉ mỉm cười chứ không nói.
Đó là lần đầu tiên hạt vừng nhỏ nhìn thấy trong nụ cười của đại lão bao hàm nhiều tình cảm phức tạp như vậy.
Có hoài niệm lưu luyến, càng nhiều là một loại hận làm cho người ta kinh hãi.
Cho nên trong nháy mắt đó, hạt vừng nhỏ đã hiểu được, bọn họ trong miệng đại lão hẳn là nguồn gốc hận ý của cô.
Là người khiến cô ở Vô Gian Địa Ngục nhiều năm như vậy.
Tuy rằng tuổi của hạt vừng nhỏ không lớn lắm, nhưng cũng từng nghe nói qua Vô Gian Địa Ngục.
Đó là nơi không thấy trời không thấy đất, xung quanh là một mảnh hư vô hắc ám.
Đưa tay không thấy năm ngón, một khoảng không gian âm trầm lạnh như băng, biến hoá kỳ lạ, khắp nơi đều là dòng điện ngầm, hơi không cẩn thận một chút cả người sẽ toàn là máu.
Những con quỷ đó đã bị phong ấn ở nơi đó.
Suốt ba trăm vạn năm, sao đại lão có thể chịu đựng được chứ!
Nó không dám nghĩ tiếp.
Hạt vừng nhỏ có chút đau lòng.
"Tỷ tỷ, không sinh con cũng tốt, không sinh con thì sống thêm hai năm." Hạt vừng nhỏ an ủi nói.
Thật ra sống thêm hai năm đối với Khuyết Chu mà nói cũng không phải là chuyện an ủi gì.
Dù sao cô cũng đồng thọ cùng trời, thời gian sống đã không biết bao nhiêu năm, nhưng nhìn thấy trong ánh mắt của con rắn nhỏ đáng yêu kia hiện ra nước mắt, vụng về an ủi cô.
Khuyết Chu ừ một tiếng: "Vậy tỷ tỷ nghe theo hạt vừng nhỏ."
Hạt vừng nhỏ cười he he hai tiếng.
Ai nói đại lão tàn bạo.
Rõ ràng cô vô cùng dịu dàng.
Chuyện sinh con cuối cùng cũng bị lừa gạt cho qua, là Lâm Dập tự mình chủ động lừa gạt.
Khuyết Chu ra nước ngoài công tác một đoạn thời gian, sau khi trở vê thì người trong nhà không còn nhắc tới chuyện này nữa, mà cha mẹ Lâm Dập hình như cũng vô cùng áy náy đối với cô.
Ngay từ đầu cô còn có chút không hiểu rõ.
Cho đến khi mẹ của nguyên chủ kéo cô sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Lâm Dập này, có phải phương diện kia không được hay không?"
Lúc đó Khuyết Chu mới hiểu ra.
Con chó nhỏ này lừa bọn họ, nói thân thể anh không được.
Cô bỗng nhiên bị bắn trúng một kích, vì thế ấp a ấp úng, không nói không được mà nói cũng không xong.
Cha mẹ nguyên chủ cũng không nhắc đến chuyện này nữa, dù sao Lâm gia cũng đối xử rất tốt với bọn họ, là ý tốt xuất phát từ nội tâm.
Không có con thì không có con, nhận nuôi một đứa cũng được.
Đợi đến khi hai người sắp bốn mươi tuổi, cuối cùng bọn họ cũng đi nhận nuôi hai đứa con.
Hai đứa nhỏ vô cùng ngoan ngoãn, nhưng một trong hai đứa có một bên tai không nghe được rõ lắm.
một đứa lỗ tai có chút nghe không rõ lắm.
Đứa nhỏ quá ngoan ngoãn, lúc đầu mới về nhà thì cẩn thận từng li từng tí, một thời gian sau đã dần dần trở nên sáng sủa hơn.
Trong sinh mệnh dài dằng dặc của Khuyết Chu, cô chưa từng làm cha mẹ, cho dù là thế giới trước cô cũng chưa từng nhận nuôi con.
Lần đầu tiên làm cha mẹ, Khuyết Chu ngoài ý muốn cảm thấy, cảm giác này cũng không tệ lắm.
Nhất là hai đứa nhỏ mềm mại, buổi sáng lúc rời giường luôn chui vào trong lòng mình, sau đó gọi mẹ ơi.
Hoặc là chiếm lấy giường của bọn họ, khiến Lâm Dập chỉ có thể ôm gối ấm ức đứng ở bên giường, im lặng lên án nhìn cô.
Cô cảm thấy con người thật tốt.
Dường như cô đã tìm lại được những niềm vui đơn giản đó.
Và tiếp tục những niềm vui này, kéo dài đến già.
Thân thể này sống đến tám mươi tám tuổi đã là giới hạn cao nhất.
Lúc đó hai đứa trẻ cũng đã lập gia đình riêng, con gái của Vương Thiếu Khanh cũng ở bên giường, tóc mai hoa râm, cũng đã làm bà nội.
Mắt bọn họ ngấn lệ.
Khuyết Chu quay đầu nhìn Lâm Dập đang nắm hai tay mình bên giường.
Anh cũng già rồi.
"Em đi trước." Khuyết Chu nói.
Cô vừa mở miệng, trong đôi mắt già nua đục ngầu của Lâm Dập đã chảy xuống một giọt nước mắt.
Lâm Dập không nghe được những lời này, khi ý thức được người mình yêu sắp rời đi, cuối cùng anh cũng không khống chế được chính mình, ôm cánh tay Khuyết Chu hỏi: "Có thể đi muộn một chút không? Thịt kho tàu anh làm cho em còn ở trong nồi, em còn chưa ăn đâu."
Khuyết Chu lắc đầu: "Kiếp sau anh lại làm cho em, không phải là tốt rồi sao."
"Kiếp sau là kiếp sau, chuyện đời này làm sao có thể đợi đến kiếp sau." Hai mắt Lâm Dập vốn thấy không rõ chỉ còn một mảnh mơ hô.
Anh nói: "Chúng ta, còn có kiếp sau sao?"
"Có, bảo bối, chúng ta còn có rất nhiều rất nhiều kiếp sau."
Những lời tâm tình buồn nôn kia, dần dần vang vọng trong phòng, sau đó biến mất trong làng gió thổi ngoài cửa sổ.
Sau đó, tay của Khuyết Chu rơi xuống mép giường.
Từng tiếng khóc nặng nề khắc chế truyền đến.
Ngày hôm sau.
Bọn họ phát hiện Lâm Dập nằm ở bên giường, không còn hô hấp.
Không thể cùng sống thì cùng chết.
Mặt mày hơi nhếch lên của em nắm chặt lấy anh.
Ngay lúc đó, sự ngụy trang của anh đã bị vứt ra sau đầu.
Khuôn mặt trẻ con của anh, sự thờ ơ anh ngụy trang bấy lâu.
Tất cả đã tan chảy trên mặt hồ đêm đó, thổi vào trong phổi anh rồi lại bốc cháy.
Anh so với tám trăm dặm đêm hè này càng thêm nghiêm túc vui mừng.
Anh biết, không có gì quan trọng hơn em.
Vì thế anh theo đuổi bóng dáng của em, thích những thứ anh từng không thích.
Anh sẽ không bao giờ giả vờ nữa, muốn nói với em về tình yêu bình minh màu hồng.
Anh yêu mặt hồ đêm hè gió thổi qua.
Và em vừa ở bên tai anh.
Thì thâm nói chuyện.
— Lâm Dập