Mục lục
Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sao anh lại tới đây?" Khuyết Chu cười ngửa đầu hỏi.

Mái tóc dài của cô cọ vào lòng bàn tay Lâm Dập.

Lâm Dập thở phào nhẹ nhõm: "Ông chủ của em gửi tin nhắn cho trợ lý Lý, nói là em gặp chút khó khăn."

Khuyết Chu nhìn ông chủ, thấy vẻ mặt "Làm chuyện tốt nhưng không lưu danh là Lôi Phong sống" của ông chủ.

"Không phải bây giờ là giờ làm việc sao?"

"Công việc không quan trọng bằng em."

Hai người không coi ai ra gì liếc mắt đưa tình khiến Trâu Tử Minh vốn tức giận càng thêm tức giận.

Anh ta thấy Khuyết Chu cùng người đàn ông này ôm nhau, thấy trên mặt cô lộ ra nụ cười hạnh phúc lại lưu luyến.

Trong nháy mắt đó, anh ta lại đau lòng không thôi.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Trâu Tử Minh sâu sắc ý thức được, có lẽ anh ta thật sự yêu Khuyết Chul

Hình ảnh cùng Khuyết Chu ăn cơm, cùng Khuyết Chu tan làm hiện lên trong tâm trí anh ta.

Vì thế đầu óc bắt đầu có vấn đề, bị lửa giận xộc lên đầu giơ tay bắt lấy cánh tay Lâm Dập: "Anh chính là bạn trai Tiểu Chu?"

Lâm Dập nhíu mày.

Tiểu Chu?

Gọi thân mật như vậy?

Anh ấm ức nhìn Khuyết Chu một cái, Khuyết Chu vỗ vỗ cánh tay anh, nhìn Trâu Tử Minh nói: "Là bạn trai tôi, không phải bây giờ cậu vẫn còn cảm thấy tôi thích cậu chứ?" Thấy cô hào phóng thừa nhận, làm cho trong lòng Lâm Dập cực kỳ sung sướng.

Nhưng Trâu Tử Minh thật sự không biết xấu hổ mở miệng: "Lẽ ra chị nên thích emII

Khuyết Chu: "..."

Thời đại đang tiến bộ, xã hội đang phát triển, vì sao đầu óc của Trâu Tử Minh lại thoái hóa đến như vậy chứ?

Khuyết Chu suy nghĩ một lát.

Ngay lúc cô đang suy nghĩ, Lâm Dập đã lấy điện thoại ra, vô cùng thuần thục gọi 110.

"Anh làm gì!" Trâu Tử Minh thấy Lâm Dập gọi 110, theo bản năng có chút chột dạ.

Anh ta biết mình đã làm sai chuyện, nhưng con vịt chết vẫn còn mạnh miệng, muốn duy trì một chút thể diện cuối cùng của mình.

Nhưng nếu cảnh sát đến, anh ta không nhất định có thể duy trì được nữa.

Trâu Tử Minh muốn cướp điện thoại di động của Lâm Dập, nhưng Lâm Dập cao hơn anh ta, mặc dù là trạch nam nhưng cũng là trạch nam chú trọng vận động.

Kết quả là, Trâu Tử Minh không cướp được điện thoại di động, còn bị Lâm Dập khống chế hai tay, đè người anh ta vào trên tường, giống như áp chế phạm nhân.

Khuôn mặt vừa bị trây bây giờ lại bị đè lên vách tường, Trâu Tử Minh đau đớn co rút lại.

"Nếu chúng ta không giải quyết được vấn đề, vậy thì chuyển giao mọi chuyện cho cảnh sát, cảnh sát đến sẽ quyết định nên giải quyết vấn đề này như thế nào, về phần công ty, sau khi kết thúc chuyện này cậu cũng đừng nghĩ đến công ty làm nữa." Lâm Dập mặc tây trang cắt may khéo léo, bây giờ ngược lại thật sự cực kỳ giống một tổng tài bá đạo.

"Dựa vào cái gì..." Trâu Tử Minh cắn răng nói.

Lâm Dập: "Dựa vào nhân phẩm cậu không được, công ty chắc hẳn sẽ có lý do đuổi việc cậu, hơn nữa Tiểu Chu cũng có nói với tôi, tựa hồ việc gì cậu cũng không làm tốt".

Lời nói hời hợt của anh lại một lần nữa làm đau lòng Trâu Tử Minh.

Từ đây nhìn qua vừa vặn có thể nhìn thấy sườn mặt Khuyết Chu.

Anh ta không rõ vì sao Khuyết Chu đột nhiên thay đổi.

Nửa giờ sau, cảnh sát đến.

Nhưng chuyện này dù sao cũng không trái pháp luật, chỉ là hành vi của Trâu Tử Minh đã tạo thành quấy nhiễu hoạt động bình thường của công ty, dưới sự điều chỉnh của cảnh sát, thái độ hung hãn vừa rồi của Trâu Tử Minh trong nháy mắt thay đổi.

Trở lên ngoan ngoãn như chim cút.

Đương nhiên, phần lớn anh ta trở nên ngoan như vậy là bởi vì đồng chí cảnh sát vô cùng nghiêm túc, Trâu Tử Minh không thể không ngoan.

Loại người như anh ta, bề ngoài nhìn như rất dũng cảm, nhưng nếu thực tế khi gặp phải chuyện thì lại nhát như chuột.

Kết quả cuối cùng là Trâu Tử Minh bị công ty sa thải.

Về phần vấn đề giữa Vương Thiếu Khanh và Trâu Tử Minh, nhất định phải ra tòa.

Dù sao bây giờ Vương Thiếu Khanh và Trâu Tử Minh vẫn chưa kết hôn, nhưng có tranh chấp về kinh tế.

Nếu Vương Thiếu Khanh muốn sinh con, thân là cha của đứa bé, Trâu Tử Minh đương nhiên phải có nghĩa vụ nuôi dưỡng nó.

Nếu thật sự phải nuôi nấng, vậy có nghĩa là mỗi tháng Trâu Tử Minh đều phải chu cấp cho Vương Thiếu Khanh một phần tiền.

Nếu không chu cấp thì Vương Thiếu Khanh có quyền khởi tố.

Lúc Khuyết Chu không có ở đây, Trâu Tử Minh kéo Vương Thiếu Khanh đến một hành lang không người, chỉ còn lại hai người Vương Thiếu Khanh và Trâu Tử Minh.

Trong lòng Trâu Tử Minh, cho dù anh ta có quá đáng với Vương Thiếu Khanh như thế nào, chỉ cần anh ta chịu thua, cuối cùng cô ta vẫn tha thứ cho anh ta.

Bao nhiêu năm qua vẫn luôn như vậy.

Cho nên lần này anh ta cũng định làm như thế, lại một lần nữa chịu thua, khóc lóc cầu xin Vương Thiếu Khanh bỏ đứa bé này đi.

Ngay lúc đó.

Vương Thiếu Khanh hoàn toàn được giải thoát.

Cô ta đã được giải thoát khỏi sự hèn nhát và "Não yêu đương" của mình.

Cuối cùng cô ta cũng thấy rõ tình hình, cũng thấy rõ người trước mắt mình là người như thế nào.

Lần đầu tiên, Vương Thiếu Khanh nói "Không" với Trâu Tử Minh.

"Tôi sẽ không phá thai, tôi sẽ sinh đứa bé ra, tôi yêu con của tôi, nhưng tôi đã không còn yêu anh nữa, khuyên anh tốt nhất sau này mỗi tháng đúng hạn gửi tiền cho tôi, nếu anh trốn đi nơi khác, tôi sẽ tìm đến nơi đó, nói những chuyện trước kia anh làm cho đồng nghiệp của anh nghe, tôi sẽ biến thành lệ quỷ, vĩnh viễn đi theo anh!"

Trâu Tử Minh biết rõ, Vương Thiếu Khanh không phải đang nói đùa.

Cô ta thật sự có thể làm được.

Mọi chuyện sao lại biến thành như vậy chứ?

Rõ ràng một tháng trước còn đang rất tốt.

Vì sao đột nhiên biến thành như vậy.

Trâu Tử Minh chán nản ngồi trên cầu thang hành lang, Vương Thiếu Khanh không quay đầu lại nhìn anh ta, từ nay về sau, cô ta phải sống vì mình.

Chuyện này rất nhanh đã được giải quyết, chỉ là vụ kiện giữa Vương Thiếu Khanh và Trâu Tử Minh còn cần tiền.

Vốn hạt vừng nhỏ có chút lo lắng, sợ vì đại lão giúp Vương Thiếu Khanh mà cô ta tiếp tục tìm đến đại lão đòi hỗ trợ, sinh ra tính ỷ lại đối với đại lão.

Nhưng không nghĩ tới, Vương Thiếu Khanh mượn giấy và bút ở đồn công an, sau đó hỏi cảnh sát viết giấy vay nợ như thế nào.

Chữ viết của cô ta cũng thanh tú như người của cô ta.

Vương Thiếu Khanh đưa giấy vay nợ cho Khuyết Chu: "Cô giúp tôi thuê phòng, còn giúp tôi nhiều như vậy, số tiền này sau này tôi nhất định sẽ trả lại cho cô, cô yên tâm."

Cô ta nói rất chân thành: "Tuy rằng cục cưng của tôi còn chưa ra đời, nhưng tôi phải làm tấm gương tốt cho cục cưng của tôi, không thể để nó học tên cặn bã Trâu Tử Minh kia được, cô nói có đúng không?”

Khuyết Chu cười: "Cô nói rất đúng, con của cô... Về sau sẽ rất ngoan, rất có tiền đồ.

Vương Thiếu Khanh cho rằng Khuyết Chu đang chúc phúc cho cô ta, nói một tiếng cảm ơn, rồi tự mình rời khỏi đồn công an.

Lâm Dập vẫn đi theo Khuyết Chu, chờ Vương Thiếu Khanh đi, khuôn mặt Lâm Dập vẫn đen như mực.

Nhìn quái dị khiếp người.

Nhưng Khuyết Chu biết, đứa nhỏ này là đang tủi thân.

Cô giơ tay lên, sờ đầu Lâm Dập: "Lại đang nghĩ gì vậy? Lại tủi thân sao?"

"Sao em không nói việc này cho anh biết?" Nếu nói cho anh, anh có thể giúp Khuyết Chu chia sẻ một chút.

Vừa rồi lúc trợ lý Lý nói với anh, Khuyết Chu bị vợ cả Trâu Tử Minh chặn lại ở cửa công ty, thiếu chút nữa trước mắt anh tối sầm lại.

Cũng không phải sợ Khuyết Chu sẽ bị thương, nhưng anh lo Khuyết Chu sẽ bị đồng nghiệp nói xấu.

Tuy rằng Khuyết Chu không thèm để ý.

Nhưng anh là bạn trai, nhất định phải ở đó giúp bạn gái mình, nếu không thì cần anh làm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK