Cho dù ông chủ này có thể một năm hay hai năm sẽ thích họa sĩ khác.
Nhưng chỉ cần mấy năm, mỗi tháng một bức tranh, một bức tranh giá cả đều là sáu bảy con số, qua hai năm cũng đủ cho người bình thường mua một căn nhà, sau đó sống một cuộc sống thật tốt.
Huống chi nếu Khuyết Chu thật sự hợp tác với Đỗ Phong, danh tiếng của cô cũng sẽ tăng lên theo.
Những lời này mang đến giá trị rất lớn, không chỉ tính Đỗ Phong tự bảo cô ra giá.
Hạt vừng nhỏ cho rằng đại lão sẽ không cần tiền của yêu tinh này, nhưng Khuyết Chu lại nhấp một ngụm rượu vang đỏ trong ly.
Rượu vang đỏ tỉnh khiết và thơm, mang theo mùi thơm của hoa.
Cô lắc lắc ly rượu đỏ vài cái, chạm vào ly rượu của Đỗ Phong: "Đỗ tổng biết thưởng thức như vậy, tôi đương nhiên không có lý gì mà từ chối.
Cảm ơn vì Đỗ tổng đã thích tranh của tôi, hôm nào tôi tặng Đỗ tổng một bức tranh, mong rằng Đỗ tổng không ghét bỏ."
"Làm sao tôi có thể ghét bỏ được chứ! Tôi rất thích thưởng thức tranh đẹp, khi còn bé tôi cũng muốn học vẽ tranh, đáng tiếc người trong nhà không muốn, bây giờ chỉ có thể nhìn các người mà hâm mộ."
Đỗ Phong muốn kính rượu với thầy hướng dẫn của Khuyết Chu, nhưng thầy hướng dẫn khoát tay, nói lát nữa ăn cơm còn phải lái xe về trường học nên không thể uống rượu.
Ông ta nói lát nữa gọi tài xế đưa hai người trở về.
Vài ba câu, thầy hướng dẫn đã không chịu nổi sự nhiệt tình của Đỗ Phong, kết hợp với ngửi được mùi thơm thuần khiết của rượu vang đỏ này, ông cũng uống một ngụm.
Bên ngoài căn phòng này là một phòng vẽ tranh khác.
Mà trong rượu này ẩn chứa yêu khí của yêu tinh.
Không mất bao nhiêu thời gian, các họa sĩ bên ngoài đều buồn ngủ.
Mà thầy hướng dẫn cũng nhắm mắt lại, ngã xuống trước bàn rượu.
Khuyết Chu giả vờ hôn mê, cũng nằm xuống trên bàn.
Xung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ.
Đỗ Phong vẫn mỉm cười, ông ta chậm rãi đứng lên, đi tới bên cạnh Khuyết Chu.
"Đã thật nhiều năm, thật nhiều năm không nhìn thấy được họa sĩ nào có tuệ căn như thế này.
Chỉ cần ăn đôi mắt của cô ta, tôi nhất định có thể đắc đạo phi thăng, nhất định có thể."
Không giống với khí chất tao nhã vừa rồi.
Sau khi tất cả mọi người hôn mê, rốt cuộc Đỗ Phong cũng trở về dáng vẻ vốn có ban đầu của ông ta.
Trong mắt ông ta ẩn chứa nguy hiểm, ánh mắt nhìn Khuyết Chu như là đang nhìn một khối thịt ba chỉ thượng hạng.
Bác sĩ kia nói: "Lão đại, vừa rồi lúc tôi chuẩn bị kiểm tra cho cô ta, ánh mắt cô ta nhìn tôi cực kỳ kỳ quái, còn nhìn chằm chằm vào ống nghe của tôi, giống như có thể nhìn thấy gì trên ống nghe kia của tôi vậy."
"Ừ... Khuyết Chu đã có tuệ căn, chắc chắn sẽ không giống với người bình thường, hôm nay chúng ta tạm thời lấy một ít tinh khí của những họa sĩ bình thường này đã, phản ứng vừa nãy của Khuyết Chu khiến tôi hơi nghỉ ngờ, có lẽ cô ta có lòng phòng bị tương đối nặng nên không vội, chúng ta cứ từ từ mà làm."
Đỗ Phong nhìn chằm chằm Khuyết Chu, trong ánh mắt tham lam không hề che giấu.
Ngay sau đó, Khuyết Chu cảm giác được yêu khí trên người Đỗ Phong bành trướng mạnh mẽ, yêu khí của ông ta tràn ngập trong toàn bộ trạch viện, muốn rút tinh khí của người uống rượu vang đỏ ra.
Khuyết Chu hiểu ra vì sao trên người Đỗ Phong không có mùi máu tươi, cũng nhìn rất hòa nhã dễ gần.
Khí chất trên người văn nhân nhã sĩ phần lớn đều là ôn hòa.
Ông ta tu luyện ngàn năm, hấp thu không biết bao nhiêu tinh khí của văn nhân nhã Sĩ.
Mỗi lần chỉ hấp thu một chút.
Đối với con người mà nói, nếu bị hấp thu một chút tinh khí, nghỉ ngơi một hai tuần sẽ dưỡng trở về trạng thái ban đầu được, nhưng những tinh khí này, là trợ giúp Đỗ Phong tu luyện được thuốc bổ thượng hạng.
Yêu tinh tu luyện tương đối khó khăn, thiên đạo luôn ưu ái với con người hơn.
Đỗ Phong hấp thu tỉnh khí con người nhiều năm như vậy, trên người chắc chắn có một phần nhỏ đã bị đồng hóa thành con người.
Chờ chân thân của ông ta toàn bộ tu luyện thành hình, Đỗ Phong sẽ trở thành Địa Tiên, Đến lúc đó ở tiểu thế giới này, ông ta muốn làm cái gì thì có thể làm cái đó.
Khuyết Chu giật mình, hóa ra đám người kia giao cho cô vấn đề khó khăn này, là muốn thăm dò xem cô có quan tâm đến sự sống chết của con người hay không sao? Hay là muốn thăm dò cô có bị tra tấn thành người điên trong Vô Gian Địa Ngục không?
Trong lúc Đỗ Phong hấp thu tinh khí, đầu ngón tay Khuyết Chu khẽ giật giật.
Sau đó, linh khí này bao trùm trên đầu đám người kia, thay thế tinh khí bị Đỗ Phong cho hấp thu vào người.
Hạt vừng nhỏ mở màn hình điện quang, nhìn sắc mặt Đỗ Phong trở nên sáng hơn không ít, chỉ dùng tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy được điều này.
Nó căm giận mở miệng: "Hấp thu linh khí của tỷ tỷ, thật sự là tiện nghi cho hắn ta rồi!"
"Không phải linh khí." Khuyết Chu nói.
Hạt vừng nhỏ: "Hả? Không phải linh khí sao?"
"Là lệ khí của Vô Gian Địa Ngục, chỉ là lệ khí này cũng có chút tương tự như linh khí, nhưng qua một thời gian sau, sẽ chậm rãi xâm chiếm linh hồn, cuối cùng ăn luôn ký sinh thể." Giọng nói của Khuyết Chu nhẹ nhàng vang lên.
Thân thể hạt vừng nhỏ run lên: "Tỷ tỷ, vậy lúc tỷ ở Vô Gian Địa Ngục, có phải cũng rất khó chịu hay không?"
Trong giọng nói của hạt vừng nhỏ còn có chút đau lòng, trong lòng Khuyết Chu mềm đi: "Sẽ không, tỷ tỷ rất lợi hại, những lệ khí này được ta luyện hóa cả rồi.
Nếu dùng để tra tấn, bây giờ mi làm sao có thể làm nhiệm vụ cùng ta được chứ?!"
"Đúng nha." Đôi mắt hạt vừng lại sáng lên: "Không hổ là tỷ tỷ, quá lợi hại!"
Trong lòng Khuyết Chu nhẹ nhàng mỉm cười, cô cười xong lại có chút giật mình.
Trước kia có người nói với cô: "Lão đại, sao lúc nào ngài cũng nghiêm mặt, nhìn thật dọa người."
Cô cảm thấy mình cực kỳ giống nữ bá tổng nói năng thận trọng trong phim truyền hình.
Trước kia cô thật sự không thích cười, dường như trên thế giới này không có chuyện gì đáng để cô vui vẻ.
Điều duy nhất khiến cô vui vẻ chính là chiến đấu, mang theo chúng thần đi chinh chiến tứ phương, chém giết trên chiến trường sẽ làm cho cô có khoái cảm mình chinh phục được thứ gì đó.
Cho đến khi gặp được hắn, cô mới có thể mỉm cười, đáng tiếc cũng chỉ trong một thời gian ngắn, lúc tiến vào Vô Gian Địa Ngục, cô càng không thường xuyên cười, không bị những đám ác quỷ kia làm cho tức chết đã coi như không tệ rồi.
Nhưng thật ra gặp phải vật nhỏ này, cứ ngây ngây ngốc ngốc không thôi.
Cô cảm thấy mình cũng trở nên có chút ngốc nghếch.
Trước kia cô không muốn cứu con người, nhưng bây giờ ngẫm lại, chỉ là tiện tay mà thôi, cũng không có gì ghê gớm.
Đỗ Phong hít sâu một hơi, lần nữa thu lại yêu khí.
Trên mặt ông ta là vẻ vui mừng: "Hôm nay tinh khí của những người này, còn thuần túy hơn so với lúc trước, chẳng lẽ là vì có Khuyết Chu ở đây sao?!"
Tỉnh khí trước kia ít nhiều còn mang theo một ít lòng tham của con người, nhưng hôm nay tinh khí lại rất thuần túy, lòng tham cũng cực kỳ ít.
Ông ta cảm thấy bản thể của mình đều bị tinh khí hôm nay làm dịu vô cùng tốt.
Bác sĩ ở bên cạnh dùng vẻ mặt hâm mộ nói: "Hình như tu vi của lão đại lại tăng lên một chút rồi."
Đỗ Phong liếc ông ta một cái.
"Tôi ban cho ông một ít, hôm nay tâm trạng của tôi không tệ lắm."
Ông ta giơ tay lên, yêu khí từ lòng bàn tay xâm nhập vào trong cơ thể của bác sĩ kia.
Hạt vừng nhỏ nói hai người này giống như đang thay nhau hút thuốc phiện.
Chờ tinh khí được tiêu hóa sạch sẽ, Đỗ Phong búng ngón tay, mọi người dần dần tỉnh lại, sau đó như không nhớ rõ mình vừa mới hôn mê, chỉ cảm thấy đầu mình hơi đau mà thôi.
Thầy hướng dẫn xoa xoa đầu mình: "Đỗ tổng, tôi thật sự không thể uống, ngày mai tôi còn phải đi dạy."
"Vậy được, vậy tôi không miễn cưỡng, lát nữa tôi sẽ phái người đưa mọi người về.
Tiểu thư Khuyết Chu, chúng ta thêm phương thức liên lạc đi." Đỗ Phong cười nói.