Dây leo mọc từ dưới đất lên nhanh chóng quấn lấy thân thể Nhan Trạch, ông ta nhìn chằm chằm Khuyết Chu, sau đó nói: "Tôi cũng muốn cho cô biết cảm giác mất đi tình cảm chân thành là như thế nào!"
Ngay khi Đỗ Phong muốn siết chặt dây leo, một cỗ lực lượng đã ngăn cản ông ta lại.
Khuyết Chu giống như đang chơi trò chơi, ngón tay giật giật vài cái, dây leo của ông ta không thể động đến Nhan Trạch chút nào.
Một kế không thành, Đỗ Phong lại bắt đầu châm ngòi ly gián: "Nhan Trạch, Khuyết Chu lấy cậu làm mồi nhử, cô ta căn bản không yêu cậu!"
Lúc này hai má của Nhan Trạch đã đỏ bừng, bên tai càng đỏ hơn.
Ngay khoảnh khắc này, bầu không khí dường như im lặng trong nháy mắt, một lúc sau anh mới nhìn Khuyết Chu rồi ấp úng nói: "Vừa rồi ông ta nói tình cảm chân thành của em..."
"Ừ, ông ta nói không sai."
Khóe miệng Nhan Trạch điên cuồng nhếch lên.
Đỗ Phong: "..."
"Nhan Trạch, sư phụ cậu dạy cho cậu một thân bản lĩnh, nếu bây giờ ông ta biết cậu có bộ dạng trong mắt chỉ chứa một mình cô gái trước mắt này, chắc sẽ bị cậu làm cho tức chết!"
Vừa rồi Nhan Trạch còn có vẻ mặt xấu hổ, bây giờ đột nhiên trầm xuống: "Ông còn không biết xấu hổ mà nói đến sư phụ của tôi sao? Lúc trước sư phụ của tôi không biết ông làm những chuyện đó, đối xử với ông tốt biết bao nhiêu, ông bị thương ông ấy còn chữa thương cho ông, kết quả thì sao? Ông lấy đi tu vi của sư phụ tôi, còn muốn lấy luôn thân thể của ông ấy"
"Tôi muốn lấy thân thể của sư phụ anh là vì muốn hạ táng của ông ấy, nhưng vì sao cậu không tin tôi!"
"Ông xứng sao?" Nhan Trạch nói.
Anh cũng không muốn nói nhảm nữa, lấy kiếm gỗ đào của mình chèm lên trên dây leo.
Thật ra lực lượng của Nhan Trạch không bằng Đỗ Phong, nhưng hận ý của anh đối với Đỗ Phong từ chỉ vì sư phụ của mình, bây giờ ông ta còn muốn giết người trong lòng của mình, hai loại hận ý chồng chéo lên nhau làm anh bộc phát ra lực lượng mạnh hơn gấp ba lần so với bình thường.
Đỗ Phong không để ý bị chém liên tục lùi vê phía sau.
Nhưng vì Đỗ Phong đã nhập ma, cho nên lực lượng của ông ta cũng so sánh ngang bằng với Địa Tiên, thấy châm ngòi ly gián không thành, ma khí trong tay nhanh chóng công kích về phía của Nhan Trạch.
Nếu là người bình thường, khi bị ma khí lây nhiễm sẽ lập tức tử vong, còn người có năng lực đặc thù hoặc người tu đạo sẽ tạm thời mất hết năng lực hành động.
Nhưng Nhan Trạch như không có việc gì, ma khí như bị anh hút hết vào trong thân thể.
Trong đầu Đỗ Phong hiện lên thứ gì đó, sau đó mạnh mẽ lùi về phía sau vài bước, ông ta quay đầu nhìn Khuyết Chu: "Cô đã sớm biết!"
"Biết cái gì?" Khuyết Chu cười.
"Cô biết cậu ta là bán yêu!"
Hai chữ bán yêu khiến tất cả mọi người khiếp sợ, bao gồm cả Nhan Trạch.
Đỗ Phong lại lắc đầu: "Không... không phải bán yêu, là nửa người nửa ma, loại người này làm sao có thể tồn tại trên thế giới này được chứ?"
"Tồn tại tức sẽ có lý do của nó, ông sống thời gian mấy ngàn năm nhưng ánh mắt vẫn thiển cận như vậy sao?" Cây roi dài trên tay của Khuyết Chu hơi cong cong, biến thành dáng vẻ của một cây cung.
Cô dịu dàng cười, hơi nghiêng người rồi kéo cây cung: "Đỗ Phong, cho ông ba giây để chạy trốn, bằng không tôi sẽ đưa ông đến đoàn tụ với thư ký của ông dưới Hoàng Tuyền, được không?"
Đỗ Phong sửng sốt trong chốc lát, sau đó nhanh chóng chạy trốn.
Hạt vừng nhỏ xì một tiếng: "Còn tưởng ông ta thích anh thư ký kia nhiều lắm, hóa ra cũng chỉ có như vậy thôi, nói chạy là chạy!"
"Ma chính là như vậy, ma cũng vì tư lợi mà máu lạnh ích kỷ, trước đó ông ta vì thư ký kia mà nhập ma, thư ký kia cũng vì thế mà phải trả giá, cái giá phải trả chính là gốc hoa lan kia sinh ra yêu hận gì đều bị ma khí nuốt chửng, nhưng mà những người nhập ma khác còn có chút đáng yêu, còn loại người nửa đường nhập ma như Đỗ Phong này... coi như xong."
Trong lòng cô mặc niệm ba giây, nhìn cây cung không dây bị kéo chặt, linh khí ngưng tụ thành mũi tên lập tức bắn ra ngoài.
Sau ba giây tiếp theo, tiếng kêu thảm thiết cắt ngang đêm dài, mặt trăng máu lại bị mây đen che khuất lần nữa.
Sau một lúc lâu, tâng mây lại tản ra, ánh trăng khôi phục lại ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, chiếu lên cả người Nhan Trạch đang ngơ ngẩn đứng đó.
"Đại mỹ nữ, Đỗ Phong kia đâu?"
"Chết rồi, xác của ông ta ở phía Nam sáu trăm tám mươi mét, mọi người đi nhặt xác đi." Khuyết Chu nói mà mí mắt cũng không thèm chớp một cái.
Bọn họ theo dõi đại yêu này mấy chục năm, thậm chí là trên trăm năm, nhưng hôm nay ông ta lại chết dễ dàng như vậy.
Đội trưởng còn có chút sững sờ.
Khuyết Chu quay đầu lạnh lùng nhìn anh ta: "Thất thần làm gì? Sợ tôi cũng là ma à?
"Không phải, không phải, không phải." Đội trưởng điên cuồng lắc đầu.
Anh ta quay đầu giơ tay ra lệnh: "Tiểu đội viên, theo tôi đi về phía Naml"
"Vâng!"
Đây vốn là nhiệm vụ khó giải quyết nhất, nhưng bởi vì Khuyết Chu nên bọn họ không cần làm gì, chỉ cần lẩm bẩm đọc pháp quyết là xong, còn lại chỉ cần nhìn xem đại lão biểu diễn.
A không đúng, thậm chí đại lão còn chưa biểu diễn đã động thủ rồi!
"Đội trưởng, rốt cuộc đại mỹ nữ có lai lịch như thế nào vậy? Cô ấy quá lợi hại rồi!"
"Tôi không quan tâm lai lịch của người ta là ai, sau này phải đối xử với Nhan Trạch tốt hơn một chút, đừng suốt ngày hỏi người ta cái này hỏi người ta cái kia, đừng có bắt nạt người ta nữa."
"Hả? Không phải là nên đối xử tốt hơn với đại mỹ nữ sao?"
"Nói các người ngu xuẩn các người không tin, đại mỹ nữ cần các người đối xử tốt với mình sao? Chỉ chút tâm tư của chúng ta, cô ấy liếc mắt thôi cũng có thể biết được chúng ta đang suy nghĩ cái gì, nếu như cậu đối xử tốt với Nhan Trạch hơn, nói không chừng cô ấy còn nể mặt Nhan Trạch mà làm một người tốt đó!"
Bên trong sân huấn luyện là một mảnh hỗn loạn, tuy rằng vừa rồi Đỗ Phong nhập ma chưa đến năm phút đã bị diệt, nhưng trên mặt đất vẫn còn dây leo của ông ta làm cho cực kỳ lộn xôn.
Bây giờ chỉ còn lại một mình Nhan Trạch im lặng đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Đang nghĩ gì vậy, em hơi đói bụng rồi." Khuyết Chu đứng trước mặt anh, giơ tay xoa lên đầu Nhan Trạch.
Nhan Trạch đỏ mắt, anh hỏi: "Em lợi hại như vậy, vốn có thể giết Đỗ Phong từ rất Sớm, tại sao lại đợi đến bây giờ?"
Không đợi Khuyết Chu mở miệng, anh lại tự mình trả lời: "Em vì anh, đúng không?"
Hạt vừng nhỏ nghĩ, nam chính này cũng quá tự kỷ rồi.
Nhưng sau đó nó nghĩ đi nghĩ lại, đại lão đối xử với nam chính đến trình độ này, anh nghĩ như thế không phải là không có khả năng.
"Vừa rồi sau khi Đỗ Phong nhập ma, dây leo của ông ta cuốn lấy anh, ngay lúc đó trên cánh tay anh đã hiện lên sợi tơ đỏ lúc trước anh đã quấn lên trên cổ tay của em."
Dưới ánh trăng, cổ tay trắng nõn của Khuyết Chu và Nhan Trạch có sợi tơ đỏ như ẩn như hiện, tản ra ánh sáng nhu hòa.
Trong lòng Nhan Trạch chua xót: "Em đã sớm biết anh là nửa người nửa ma, cho nên cố ý đợi đến bây giờ, còn chịu bắt nạt và khó chịu vì muốn chọc giận Đỗ Phong.
Sau khi ông ta nhập ma, em có thể để cho ông ta hút hết ma khí trong cơ thể anh đi đúng không?"
Người khác không biết, nhưng vừa rồi anh cảm giác được ma khí trong thân thể mình bị Đỗ Phong hút đi rất rõ ràng, từ lúc Đỗ Phong công kích mình, anh đã cảm giác được việc này.
Anh nhìn thấy ngón tay của Khuyết Chu giật giật, trong nháy mắt ma khí của Đỗ Phong xâm lấn thân thể anh, một cỗ lực lượng mang theo ma khí trong thân thể anh chuyển hóa lên người Đỗ Phong.
Anh bật cười: "Tiểu Chu, chuyện gì em cũng biết đúng không?"
"Ừ, em lợi hại như vậy, đương nhiên cái gì cũng biết."
"Tại sao em lại tốt với anh như vậy?"
Khuyết Chu nhéo nhéo lỗ tai anh: "Bởi vì thích anh."