Cô rút lá cây trên người cô ta ra, vết thương ban đầu dần dần khép lại.
"Thế nào, lá cây này có phải rất sắc bén không?" Khuyết Chu cười.
Nụ cười kia đối với Không Lâu mà nói quả thật chính là cười nhạo cô ta.
Cô ta nhìn chằm chằm Khuyết Chu, giống như muốn nhìn thấu cô.
Đột nhiên, cô ta như phát điên mở miệng nói: "Cô không phải Khuyết Chu, cô căn bản không phải là Khuyết Chu thật, rốt cuộc Khuyết Chu đã đi đâu rồi? Tại sao cô muốn chiếm lấy thân thể của Khuyết Chu!"
Hạt vừng nhỏ nghe được lời này, bị dọa đến toát một thân mồ hôi lạnh: "Khá lắm! Làm sao mà yêu tỉnh này có thể nhìn ra được chứ???"
"Ta đoán chắc là yêu tinh này cực kỳ si mê nguyên chủ."
Khuyết Chu nhắm mắt lại, nhanh chóng nhớ lại tất cả ký ức của nguyên chủ.
Hình như bắt đầu từ mùng 2, nguyên chủ cảm thấy buổi tối lúc mình ngủ lại cảm thấy có chút không yên.
Cô ấy có nói chuyện này với ba mẹ mình, nhưng ba mẹ nguyên chủ cho rằng do áp lực học tập quá lớn nên cũng không để ở trong lòng, cho đến khi nguyên chủ học nội trú ba năm mới khá hơn.
Nhưng mỗi lần về nhà là nguyên chủ đều cảm thấy có cảm giác mình bị người khác nhìn chằm chằm.
Sau đó lên đại học, chỉ cần nguyên chủ ở nơi tương đối ít người đều sẽ xuất hiện loại cảm giác này, đến khi thi lên nghiên cứu sinh thì lại không có cảm giác đó nữa.
Bây giờ ngẫm lại, rất có thể là Không Lâu vẫn âm thầm quan sát nguyên chủ.
Vốn nguyên chủ có áp lực rất lớn cũng là vì vẫn cảm giác được có người nhìn chằm chằm mình, sau đó mới hình thành sự sợ hãi và càng áp lực hơn.
Trong vô tri vô giác, trạng thái tinh thân của nguyên chủ đã trở nên vô cùng không tốt.
Sau khi Không Lâu nói những lời này, hạt vừng nhỏ lần nữa nhìn thấy bầu trời vạn dặm không mây nhanh chóng ngưng tụ mây đen.
Không Lâu cảm nhận được một cỗ áp bức cực lớn làm cô ta thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất.
Khuyết Chu nâng mắt nhìn thoáng qua, thở dài: "Mi không cần phải như vậy, mau giải tán đi, không nên làm chậm trễ việc của ta."
Sau đó mây đen tản ra trong nháy mắt.
Không Lâu kinh hãi nói: "Rốt cuộc cô là ai2"
Khuyết Chu lại thở dài, giống như mỗi khi cô đến một tiểu thế giới, đều sẽ bị hỏi vấn đề như vậy một lần.
Cô nên giải thích như thế nào đây? Quả thật cô cũng tên Khuyết Chu, chẳng qua không phải là chủ nhân của cái thân thể này mà thôi.
Đương nhiên, cô sẽ không nói thật.
Vì thế Khuyết Chu nhún vai: "Tôi là Khuyết Chu nha! Nếu như cô chỉ có chút bản lĩnh như vậy, vậy tôi cảm thấy cô không nên tìm tới tôi và Tiểu Nhan Trạch.
Vì lão đại của các người muốn ăn đôi mắt của tôi, nên tôi cũng rất muốn móc mắt của tiểu yêu tinh cô ra."
Cô giơ tay lên, từ ngón trỏ đến ngón áp út hơi cong lại làm động tác khiêu khích.
Phối hợp với nụ cười nhàn nhạt của cô, khí lạnh ẩn chứa trong mắt khiến cả người Không Lâu toát ra mồ hôi lạnh.
Nhưng cô ta rất chắc chắn Khuyết Chu này không phải là Khuyết Chu thật, cô ta lắc đầu: "Cô chắc chắn không phải là Khuyết Chu, tôi đi theo Khuyết Chu nhiều năm như vậy, cô ấy rất ngây thơ đáng yêu, căn bản không biết đạo thuật như cô, rốt cuộc cô là ai?"
Khuyết Chu vẫn cười: "Tiểu yêu tỉnh, có vài lời nói một lần là đủ rồi, còn nói nhiều như vậy tôi sẽ cảm thấy ồn ào, cô biết tôi sẽ đối phó những người ồn ào như thế nào không?"
Cô thong thả bước từng bước tới gần Không Lâu.
"Bình thường tôi đều giết chết, nếu là xà yêu, tôi sẽ dùng để ngâm rượu, hoa yêu thì pha trà, hồ yêu lang yêu gì gì đó tôi sẽ lột da làm cho mình một bộ quần áo mới." Hạt vừng nhỏ cảm thấy đại lão cố ý nói như vậy.
Dù gì nó cũng đi theo đại lão một khoảng thời gian, dựa theo tính cách của đại lão, nếu thật sự muốn giết yêu tinh, chắc ngay cả cặn bã cũng sẽ không lưu lại, nào có thể làm những chuyện lịch sự tao nhã như vậy chứt
Khi nghe thấy hoa yêu dùng để pha trà, trên mặt của Không Lâu hiện ra hận ý và sự tức giận cực lớn.
Trong tay cô ta bắt đầu ngưng tụ yêu khí, nhưng vốn linh khí ở tiểu thế giới này tương đối mỏng manh, vả lại yêu tinh Không Lâu này chỉ có tu vi tối đa là ba trăm năm, cô chỉ cảm thấy yêu khí cô ta tạo ra hơi mạnh một chút mà thôi.
Ngẫm lại yêu tỉnh ở Vô Gian Địa Ngục mà cô quản lý, không chỉ biết thuật pháp đỉnh cấp của Yêu giới, thuật pháp của đạo sĩ, thậm chí biết cả thuật pháp của Tiên giới.
Lúc trước cô hỏi vì sao yêu tinh kia phải học nhiều thứ như vậy.
Yêu tinh kia cực kỳ khinh miệt nói: "Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, học xong mới biết chênh lệch giữa mình và người khác."
Có nên nói hay không, cô cũng học không ít kỹ năng từ hắn ta, thế cho nên thấy Không Lâu ngay chút thuật pháp của Yêu tộc cũng không biết, cô lại thở dài một hơi.
Ánh mắt khinh miệt khiến cho Không Lâu càng thêm phẫn nộ: "Ánh mắt đó của cô là có ý gì? Tôi nói cho cô biết, cái kết giới này của cô không ngăn cản được tôi!"
"Được, cô cũng rất tự tin, thật ra tôi rất bội phục người có cái loại tự tin này như cô.
Cô có thể thử xem mình có thể phá vỡ kết giới này hay không?"
Cô đứng ở rìa kết giới, trái tim Nhan Trạch như muốn vọt lên tận cổ họng.
Nhưng nhớ tới lời Khuyết Chu nói muốn anh ngoan ngoãn đứng ở đó chờ, chân vừa bước lên lại nhanh chóng rụt lại.
Không Lâu ngưng tụ yêu lực toàn thân, ở trong mắt cô ta, kết giới này chỉ được gia cố thêm một chút mà thôi, vì nó vốn lung lay sắp vỡ nát rồi.
Coi như Khuyết Chu này cũng có chút bản lĩnh, nhưng cô ta không tin Khuyết Chu có thể ngăn cản một kích toàn lực này của cô tal
Yêu lực công kích về phía kết giới.
Mắt của Khuyết Chu cũng không thèm chớp một cái.
Kết giới nhìn như yếu ớt không chịu nổi một kích lại không chút động tĩnh nào.
Không Lâu sửng sốt, phát hiện yêu lực vừa rồi mà mình phóng ra đã bị kết giới này hấp thu toàn bộ.
"Cảm ơn nha, cái kết giới này cũng đúng lúc tôi vừa nghiên cứu ra, vốn còn không biết có thể thành công không, ngược lại cô đã giúp tôi kiểm chứng, đúng là thành công mỹ mãn."
Yêu lực của Không Lâu bị kết giới hấp thu sạch sẽ, vì thế kết giới càng thêm kiên cố hơn, dùng mắt thường cũng có thể thấy được điều này.
Không Lâu như bị người khác hút hết tinh khí, hoàn toàn không còn càn rỡ như vừa rồi, ý cười trên mặt cũng biến mất, thậm chí cô ta còn không duy trì nổi hình người.
Tóc bắt đầu dần dần biến thành hình dáng của cây dây leo.
Hạt vừng nhỏ cảm thấy đại lão thật sự quá ngâu!
Cô "ai da" một tiếng: "Khoảng thời gian trước, tôi từng cùng Diêu Hòa Khôn đến nhà hàng Garden ăn cơm, những hoa đẳng yêu trong nhà hàng Garden không phải là chị em của cô chứ?!"
Cô ta càng thêm tức giận hơn, nhưng lần này chẳng thể phóng ra yêu khí được nữa, chỉ có thể chống tay trên mặt đất, trên váy dính đầy bùn đất.
Không Lâu trừng mắt nhìn chằm chằm Khuyết Chu, sau đó mở miệng nói: "Khuyết Chu, tốt nhất cô đừng để tôi biết cô là ai? Nếu tôi biết cô là ai, cô có biết đoạt xá là chuyện mà thiên đạo không cho phép hay không?”
Khuyết Chu cười nhạo một tiếng.
Cô vô cùng cuồng vọng, dùng vẻ mặt khinh thường nói với cô ta: "Thiên đạo là cái thứ gì chứ? Nếu nó thật sự dám động đến tôi, vừa rồi tại sao sấm sét không dám đánh xuống đây? Cô đoán xem vì sao nó không dám đi?"
"Cô nói Đỗ Phong là Địa Tiên, mà tôi... là thần."