Lúc này, thắt lưng truyền đến một chút hơi ấm, sau đó một lực lượng cường đại làm thần hồn của Tố Tố trở nên vững vàng hơn.
Trong ánh mắt Tố Tố tràn đầy sợ hãi.
Lúc Khuyết Chu để cho cô ta lựa chọn, nếu cô ta lựa chọn Hình Vấn, vậy có lẽ kết cục bây giờ của cô ta sẽ là tan thành mây khói.
Cô ta khổ sở tu luyện nhiều năm như vậy, mặc dù không thể phi thăng, cũng tuyệt đối không muốn chất.
Người tu luyện không có kiếp sau, nếu có thể sống sót trong đại chiến, sau đó đi tới thế giới này, điều này đã nói rõ là cô ta có kỳ ngộ, cũng có thể sống sót.
Vốn dĩ Tế Tố cho rằng kỳ ngộ của mình là Hình Vấn, nhưng hiện tại xem ra, kỳ ngộ của mình có lẽ là Khuyết Chu.
"Nghỉ ngơi đi." Giọng nói của Khuyết Chu truyền đến, mí mắt Tố Tố bắt đầu nặng nề, sau đó rơi vào một mảnh đen kịt.
Thế giới trò chơi của Khuyết Chu và Cố Viễn Thư bắt đầu dần dần sụp đổ.
Xung quanh căn nhà biến thành một đống số liệu, cuối cùng đến lượt thân thể của Khuyết Chu và Cố Viễn Thư.
"Em sẽ quên anh sao?" Cố Viễn Thư hỏi, bây giờ anh có chút bối rối.
Vốn tưởng rằng, khi trò chơi này bị phá hủy, bọn họ sẽ thuận lợi tỉnh lại và sẽ gặp nhau, nhưng lúc trò chơi dần dần biến mất, Cố Viễn Thư phát hiện ký ức trong đầu mình bắt đầu mơ hồ.
Tất cả những gì xảy ra trong game cũng chỉ là dữ liệu.
Cho nên, biến mất theo trò chơi còn có ký ức của bọn họ cũng biến thành số liệu.
Khuyết Chu cười: "Anh cảm thấy tôi có thể quên được không?" Ánh mắt cô vẫn sâu thẳm, vẫn bí ẩn như vậy.
Mặc dù trong trí nhớ của Trình Tam Nguyên, ông ta biết tại sao Khuyết Chu lại ở trong thế giới trò chơi này, nhưng không có cách nào tưởng tượng được Khuyết Chu ngây thơ trước đây với Khuyết Chu trước mắt này.
Ông ta nhìn chằm chằm vào mắt Khuyết Chu, dường như muốn nhìn thấu cô, sau đó khắc sâu vào trong trí nhớ.
“Tôi sẽ không quên." Anh nói.
Chuyện về trò chơi này đã được rất đông cư dân mạng thảo luận.
Thế giới trò chơi chỉ biến mất trong mấy giây ngắn ngủi, sau khi dữ liệu của phu nhân Hoa Hồng và đại boss biến mất, thế giới trò chơi này trở lại bình thường.
Thay vào đó, Hình Vấn là người vĩnh viễn bị nhốt ở bên trong căn nhà của phu nhân Hoa Hồng.
Còn Trình Tam Nguyên thì biến thành boss mới, biết rõ thân phận thật sự của mình, nhưng lại bị trò chơi hạn chế, không thể có hành động và ý nghĩ của mình.
***
Trong khoang trò chơi.
Người đàn ông chậm rãi mở mắt, anh hơi híp mắt, sắc mặt tái nhợt không có chút máu, thậm chí gò má cũng hơi lõm xuống.
Trí nhớ của anh có chút mơ hồ, chỉ nhớ rõ chính mình bị lừa đến nơi này đến, dưới bụng truyền đến cảm giác đói khát rã rời, cuối cùng anh nhìn thấy một người phụ nữ đứng bên cạnh khoang trò chơi.
"Cố tổng, ngài tỉnh rồi." Giọng nói của cô ấy rất dịu dàng, nhưng Cố Viễn Thư vẫn cảm thấy hình như có chuyện gì đó đã bị anh quên mất.
Anh không nói gì, chỉ đi theo người phụ nữ ra cửa ăn cơm, từ chối tất cả phỏng vấn, đến khi cảm giác đói khát biến mất, anh mới nhớ tới Trình Tam Nguyên là người đã lừa mình đến nơi này.
"Trình Tam Nguyên đâu?" Anh hỏi.
Người phụ nữ nói: "Trình Tam Nguyên đang tiếp nhận trừng phạt ở trong thế giới trò chơi, xét thấy hành vi của ông ta cực kỳ ác liệt, bây giờ thẩm phán cũng đang đợi ngài tỉnh lại để trưng cầu ý kiến của ngài.
Ngài chọn kích hoạt trí nhớ của ông ta, sau đó để ông ta trở về thế giới hiện thực để chấp nhận trừng phạt hay là cứ như vậy để cho ông ta vĩnh viễn ở trong thế giới trò chơi?"
Cố Viễn Thư có chút không rõ.
Người phụ nữ đã sớm đoán được tình huống này, tiếp tục giải thích: "Chuyện là như thế này, ngài đã ở trong thế giới trò chơi gần ba năm, trong ba năm này, ý thức của ngài vẫn bị Trình Tam Nguyên ác ý phong ấn, trở thành đại boss trong trò chơi, nhưng bây giờ ngài và một tiểu thư khác cùng nhau trốn được ra ngoài, hơn nữa còn nhốt Trình Tam Nguyên ở trong thế giới trò chơi, cho nên muốn hỏi ý kiến của ngài."
Cố Viễn Thư mất gần mười phút mới tiêu hóa xong câu nói này của người phụ nữ.
Nói cách khác, anh đã ở trong thế giới trò chơi suốt ba năm.
Vậy tại sao anh không có chút ấn tượng nào vậy?!
"Là như vậy, Cố tổng.
Trí nhớ trong suốt ba năm trong trò chơi cũng bị xáo trộn vì có nhiều người chơi tiến vào trò chơi, số liệu cũng được mã hóa lại một lần nữa, cho nên những ký ức trong trò chơi kia của ngài đã bị xóa đi, ngài không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường.
Chúng tôi có lưu một ít video khi ngài ở trong thế giới trò chơi, ngài có muốn xem không?"
"Còn có video?”
"Đúng vậy, lúc ngài và vị tiểu thư kia vạch trần Trình Tam Nguyên, trên điện thoại của những người chơi trò chơi này đã được truyền hình trực tiếp, bên phía chúng ta có giữ lại số liệu, ngài có muốn xem không?"
Tiểu thư từ trong miệng người phụ nữ nói ra kia, anh thật sự muốn biết cô ấy là ai?
Anh gật đầu xem xong buổi phát sóng trực tiếp kia, cũng nhìn thấy bộ dáng của mình và người phụ nữ mặc váy đỏ cực kỳ xinh đẹp đứng bên cạnh mình trong thế giới trò chơi.
"Cố tổng, xin hỏi ngài có muốn tìm vị tiểu thư này không?” Trong lòng Cố Viễn Thư có một loại cảm giác khác thường, nhưng bây giờ anh còn có rất nhiều chuyện phải làm, trong ba năm này công ty như rắn mất đầu anh phải đến nhìn xem tình huống của công ty như thế nào, còn nói với mẹ của mình là anh đã trả thù Trình Tam Nguyên thành công.
Anh giơ tay: "Không cần, sau này hãy nói, nhưng theo lời cô nói, cô ấy giúp tôi rất nhiều trong trò chơi sao?"
Người phụ nữ nghẹn ngào, nghĩ thầm rằng cô ấy không chỉ giúp người khác, mà chuyện thoát khỏi trò chơi này cũng chính là phu nhân Hoa Hồng làm.
Sau khi sự kiện phạm tội chấn động toàn bộ Hoa Hạ này kết thúc, phu nhân Hoa Hồng đã từ bia đỡ đạn, từng là nhân vật phản diện trong một trò chơi biến thành một trong những nhân vật nổi danh nhất của trò chơi này.
Ai có thể từ chối một tỷ tỷ có dáng người nóng bỏng, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp lại có năng lực mạnh mẽ như vậy được?!
Không ai có thểi
Cô ấy ho nhẹ hai tiếng, uyển chuyển nói: "Quả thật cô ấy giúp Cố tổng rất nhiều."
"Vậy giúp tôi cho cô ấy ít tiền, hỏi cô ấy cần gì, tôi có thể tận lực thỏa mãn."
"Được." Lời này nghe sao giống mấy lời mà tra nam hay nói vậy nhỉ?! Cô ấy luôn cảm thấy có loại cảm giác xách quần lên là không nhận người.
Nhưng mà chắc là cô gái kia cũng đã quên hết những chuyện trong thế giới trò chơi, cặp CP này khả năng sẽ không có kết quả tốt đẹp rồi.
Cố Viễn Thư nghỉ ngơi vài ngày, xử lý văn kiện trong công ty, cũng may công ty còn mấy trưởng bối tín nhiệm anh, ba năm nay đều giúp anh quản lý công ty, còn về phía Trình Tam Nguyên, anh vẫn muốn đưa người từ thế giới trò chơi ra ngoài, tiếp nhận sự trừng phạt của luật pháp.
Nhưng ngay sau khi anh lựa chọn việc này, trong lòng anh lại có loại cảm xúc phiền não khó hiểu.
Ngày hôm sau, thẩm phán gọi điện thoại cho anh, thông báo có một người không đồng ý đưa Trình Tam Nguyên từ thế giới trò chơi ra ngoài, cô hy vọng Trình Tam Nguyên ở lại trong thế giới trò chơi vĩnh viễn không thể thoát ra.
Tiếp theo là điện thoại bàn trong công ty vang lên, là của trợ lý gọi cho anh.
"Ông chủ, tôi đã liên lạc với Khuyết Chu tiểu thư, cô ấy nói mình không thiếu tiền, nhưng lại nói cảm thấy hứng thú với ngài, muốn hẹn ngài ra ngoài gặp mặt một lần."
Ánh mắt Cố Viễn Thư lạnh đi, Khuyết Chu này lại không đồng ý đưa Trình Tam Nguyên trở về thế giới hiện thực để trừng phạt, còn muốn gặp anh.
Một chút ấn tượng tốt và cảm kích trong lòng anh đã nhanh chóng thay đổi.
Chẳng lẽ, người phụ nữ này cũng giống như những phụ nữ khác, cô vì tiền của anh... hay là muốn thu hút sự chú ý của anh?