Cha mẹ của người bình thường chính là khỏe mạnh, anh chỉ có một nguyện vọng này.
Sau khi thích Khuyết Chu, thân thể mẹ anh dần giống như người bình thường, vậy anh cũng chỉ còn lại một nguyện vọng duy nhất - Trở thành chồng của Khuyết Chu.
Lúc trước còn học đại học, thường có người bên cạnh nói đùa, nói Kỳ Hứa là người toàn nghĩ đến chuyện yêu đương.
Khuyết Chu nói gì anh cũng tin, nói gì anh cũng nghe.
Ngoại trừ học tập ra, hình như trong đầu anh đều là hình bóng của Khuyết Chu.
Thậm chí ngay cả học tập cũng chỉ vì muốn đuổi kịp bước chân của Khuyết Chu.
Anh chưa bao giờ phủ nhận sự thật mình là người luôn chỉ nghĩ đến việc yêu đương.
Bởi vì Kỳ Hứa hiểu rõ, Khuyết Chu thích anh cũng không ít hơn việc anh thích cô.
Đôi khi cả hai ngủ cùng nhau.
Lúc Khuyết Chu nhắm mắt lại, chỉ có Kỳ Hứa biết, bề ngoài Khuyết Chu rất kiên cố không ai có thể phá vỡ, nhưng thật ra nội tâm cô rất yếu ớt.
Hình như cô đã bị tổn thương rất nhiều.
Có lẽ chuyện của Thương Hạo ảnh hưởng rất nhiều đến cô, hoặc là chuyện gì đó khiến cô trở nên như vậy.
Lúc ngủ cô luôn nhíu mày, cho nên anh phải kiên định thích Khuyết Chu, cho cô đủ cảm giác an toàn, như vậy mới có thể xứng với việc mà Khuyết Chu thích anh.
Giờ phút này, trong mắt anh chỉ có một mình Khuyết Chu.
Mặc dù biết cô sẽ đồng ý, nhưng Kỳ Hứa vẫn rất căng thẳng.
Cho đến khi Khuyết Chu vươn tay, nói ra ba chữ "Em đồng ý", hai chân anh như nhữn ra, quỳ cả hai chân xuống với Khuyết Chu.
Các bạn học cười ra tiếng.
Nếu lúc đi học mà biết đại thần Kỳ Hứa đại danh đỉnh đỉnh khi đối mặt với người mình thích lại là một người cẩn thận như vậy.
Rất nhiều cô gái kia phỏng chừng sẽ càng thích Kỳ Hứa hơn.
Khi đó Kỳ Hứa nổi tiếng là người lạnh lùng khó gần nên khiến tất cả nữ sinh dù mê sắc đẹp của anh, có mưu đồ gây rối nhưng cuối cùng cũng phải rút lui.
Mấy năm nay thầy Chu không thay đổi bao nhiêu, nhìn hai học sinh của mình đã ăn được trái ngọt, thầy ấy vô cùng kích động, dường như xem mình thành ba mẹ của hai người.
Mọi người vui đùa ầm ï.
Chỉ còn lại Tưởng Hàm im lặng đứng ở góc phòng không lên tiếng nói gì.
"Không phải cậu đang ghen tị chứ?" Có người ngồi bên cạnh cô ta mở miệng hỏi.
Cả người Tưởng Hàm cứng đờ, quay đầu mới phát hiện ra người hỏi mình là Lý Tuệ Quân.
Từ sau khi Khuyết Chu đi, Lý Tuệ Quân cũng xin chuyển sang ký túc xá khác, kết quả thi tốt nghiệp của Lý Tuệ Quân rất khá, lúc Khuyết Chu đi, cậu ta đánh bạo hỏi Khuyết Chu tư liệu ôn tập, tuy rằng không thi đậu đại học Thủ đô, nhưng cũng thi đậu một trong mười trường đại học danh tiếng.
Dù sao cũng mạnh hơn Tưởng Hàm.
Tưởng Hàm quay đầu sang một bên: "Cậu nói bậy bạ gì đó?"
"Có nói bậy hay không trong lòng cậu là người rõ nhất.
Khuyên cậu đừng làm những chuyện thừa thãi, nếu không người chịu thiệt chính là cậu đó."
"Cậu thật sự rất phiền, tôi không muốn làm gì cả."
"Ha ha." Lý Tuệ Quân nhìn thấu nhưng không nói toạc ra.
Tuy rằng cậu ta không nói chuyện nhiều với Khuyết Chu.
Nhưng cậu ta vẫn coi sự tồn tại của Khuyết Chu như tín ngưỡng, trong lòng không ngừng khích lệ mình trở thành một người như cô.
Lý Tuệ Quân liếc Tưởng Hàm một cái: "Lần này cậu tới đây không phải là muốn xem Khuyết Chu có ở cùng Kỳ Hứa hay không sao? Bây giờ nhìn thấy rồi đó, cậu có vui vẻ chút nào không?”
Tâm tư Tưởng Hàm bị chọc thủng, cô ta thẹn quá hóa giận gầm nhẹ: "Lý Tuệ Quân, tôi có chọc tức cậu lần nào không?!"
Lý Tuệ Quân nhún vai: "Không có."
"Vậy cậu dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy?!"
"Lần nay tôi tới đây cũng muốn nhìn xem Kỳ Hứa có thể mang lại hạnh phúc cho Khuyết Chu không? Chuyện này cũng không có gì đáng nói, nhưng cậu lại ăn mặc thế kia, như hận không thể biến mình thành một con khổng tước xoè đuôi, cậu muốn làm gì cậu còn không biết sao?"
Tưởng Hàm có chết cũng không thừa nhận chuyện này.
Cô ta cắn răng nói: "Tôi vẫn chưa tới mức tỉ tiện như vậy."
Lý Tuệ Quân cười nhạo một tiếng: "Năm đó chuyện Thương Hạo tỏ tình với Khuyết Chu, chẳng lẽ không phải do cậu làm sao? Cậu là người biết rõ Thương Hạo là loại người gì, còn giả vờ lấy danh Khuyết Chu tặng đồ cho Thương Hạo, bôi đen Khuyết Chu, lúc cậu ấy từ chối Thương Hạo, cậu lại nói cậu ấy giả vờ thanh cao.
Tưởng Hàm, cậu cho rằng chuyện này chỉ có một mình cậu và Đàm Nhĩ Thư biết thôi sao?!"
Tay chân Tưởng Hàm lạnh ngắt, hai chân như nhữn ra, suýt nữa ngã xuống ghế.
Cô ta mở to hai mắt nhìn Lý Tuệ Quân, cánh môi đang run rẩy.
Đột nhiên có một tâng bóng tối bao trùm lấy cô ta.
"Cho nên, chân tướng là như vậy, phải không?" Giọng nói của Kỳ Hứa từ đỉnh đầu truyền đến, vừa lạnh lẽo lại không có độ ấm.
Trong nháy mắt đó, Tưởng Hàm cảm nhận được áp lực cực độ, thậm chí cô ta không dám ngẩng đầu chỉ nắm chặt hai bên ghế, nắm đến khớp ngón tay trắng bệch.
Chuyện này bí mật như vậy, vì sao Lý Tuệ Quân lại biết?
"Muốn biết tôi làm sao mà biết sao?" Lý Tuệ Quân cười lạnh một tiếng: "Chuyện này Khuyết Chu đã sớm biết, nếu không cậu cảm thấy vì sao cậu ấy vẫn không tha thứ cho cậu? Cậu ghen tị với Khuyết Chu, cảm thấy cậu ấy tuy xinh đẹp nhưng chắc chắn sẽ không được Thương Hạo coi trọng, cho nên làm một thí nghiệm để chứng minh thật ra Khuyết Chu cũng không đẹp, không có mị lực.
Cậu mua đồ đưa cho đám đàn em của Thương Hạo, nói với bọn hon là đồ mà Khuyết Chu tặng, cố ý để Thương Hạo tự mình tìm đến xem Khuyết Chu là ai, để cho chính cậu thành công rút lui.
Tưởng Hàm, tại sao trước kia tôi lại không phát hiện ra cậu là một người ghê tởm như vậy chứ?!"
Đó là bí mật của Tưởng Hàm.
Cô ta nghĩ rằng mình che giấu rất tốt.
Tốt đến nỗi, chính cô ta cũng sắp quên mất, thật ra cô ta mới chính là đầu sỏ gây nên bi kịch cho Khuyết Chu.
Thậm chí nguyên chủ cũng không biết, còn tưởng Tưởng Hàm và Đàm Nhĩ Thư chỉ là đồng lõa trong chuyện này.
Cách đó không xa, Khuyết Chu đang nói chuyện với thầy Chu, cô vừa nói vừa cười, khuôn mặt kia cực kỳ xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi kỳ cục.
Tưởng Hàm nắm chặt hai tay, lần đầu tiên cô ta thừa nhận sự ghen tị của mình, khuôn mặt trở nên xấu xí: "Tôi ghen tị thì sao? Chỉ vì có khuôn mặt đẹp mà được nhiều nam sinh trong lớp đối xử rất tốt với cậu ta, ngay cả giáo viên cũng vậy, lúc đi ăn cơm trong căn tin cũng được dì lấy cơm cho cậu ta đồ ăn nhiều hơn người khác.
Dựa vào cái gì mà cậu ta có thể nhận được những ưu đãi này, dựa vào cái gì chứ?"
Lý Tuệ Quân bị chọc tức nở nụ cười, có trời mới biết mấy ngày trước cậu ta cố lấy dũng khí mới thêm phương thức liên lạc với Khuyết Chu, khi nhắc tới chuyện này, Khuyết Chu dùng giọng nói lạnh nhạt của mình nói ra chân tướng mọi chuyện.
Cậu ta cực kỳ tức giận, hận không thể trở lại mùa hè năm đó đánh cho Tưởng Hàm và Đàm Nhĩ Thư một trận để giải mối hận trong lòng.
"Cho nên cậu ấy đáng bị các cậu làm như vậy sao? Tưởng Hàm, cậu mới phải ngồi tù."
Tưởng Hàm cười nhạo một tiếng: "Tôi tuân thủ kỷ luật, các người không có cách nào đưa tôi vào trong, tôi ghen tị với Khuyết Chu, tôi ghen tị với cậu ta vì đã gặp nhiều chuyện như vậy nhưng vẫn có thể thoải mái vào học trong trường đại học Thủ đô, có thể ở bên một người ưu tú như Kỳ Hứa, cậu ta không hề tổn hại gì.
Còn tôi, mấy năm nay tôi đã trải qua những ngày tháng như thế nào chứ?"
"Cậu thất bại là do cậu gieo gió gặt bão." Kỳ Hứa mở miệng nói: "Tiểu Chu thành công là vì em ấy cố gắng mới có được, về phần cậu nói cậu tuân thủ kỷ luật, nhưng tôi không thấy đâu cả."
Dứt lời, anh bấm hai cái vào di động của mình.
"Cái túi trên tay cậu, còn có vòng cổ trên cổ cậu, đều là trộm được từ chị họ cậu. Bây giờ chị họ cậu đã báo cảnh sát rồi, đoán chừng tối nay cậu trở về, nên đi cục cảnh sát uống trà đi."