Phần nhiều là nhiếp ảnh gia muốn chụp Khuyết Chu.
Nhan sắc còn có trang phục của Khuyết Chu không thua kém gì với nhiều coser nổi tiếng tham gia triển lãm lần này, cho nên rất nhiều nhiếp ảnh gia ngồi xổm nhưng không chụp được coser nổi tiếng nên lựa chọn đến chụp cho Khuyết Chu trước.
Cô cũng vui vẻ phối hợp.
Rất nhiều cô gái nhỏ muốn ôm cô, cô cũng đều đồng ý.
Một ngày trôi qua, Khuyết Chu còn không có thời gian ăn cơm, cô không ngừng chụp ảnh chung với các loại người, mãi cho đến khi buổi triển lãm sắp đóng cửa, người vây quanh Khuyết Chu vẫn có một đống.
Không riêng gì phụ nữ mà đàn ông cũng có.
Nhưng đại đa số nam sinh tới tham gia triển lãm đều cực kỳ lễ phép, lúc muốn chụp ảnh chung với Khuyết Chu, cũng sẽ không đụng chạm Khuyết Chu như nữ sinh.
Khuyết Chu cũng có thêm không ít phương thức liên lạc với coser.
Trong đó còn có hai người mà hạt vừng nhỏ nói rất nổi danh, hai coser kia cực kỳ đáng yêu lại nhiệt tình, lôi kéo Khuyết Chu điên cuồng khen ngợi, trong mắt tràn ngập hai chữ yêu thích.
Hận không thể mang Khuyết Chu về nhà ngay tại chỗ.
"Chu Chu, lần sau nhất định phải tới tìm chúng tôi chơi nha, chúng tôi cũng sẽ tới †ìm cô chơi!"
Hai coser kia lưu luyến không rời, lúc đi còn ba bước quay đầu một lần.
Khuyết Chu cười nói được.
"Tỷ tỷ, Lâm Dập cứ nhìn tỷ chằm chằm." Hạt vừng nhỏ thấy Lâm Dập vẫn còn ngồi trong góc, đáng thương nhìn cô, còn trợ lý của anh thì đã ngủ như heo ở bên cạnh.
Anh nhìn rất đáng thương, hai tay chống lên trên đầu gối của mình, mặt mày mang theo chút mệt mỏi.
Càng nhìn càng thấy giống con chó nhỏ.
A không phải, vóc dáng một mét chín này, hẳn là con chó lớn.
"Nhìn thì nhìn đi." Khóe miệng Khuyết Chu hơi nhếch lên.
Hạt vừng nhỏ lại nói: "Ngoại trừ Lâm Dập ra, còn có một người nữa."
"Trâu Tử Minh?"
"Sao tỷ tỷ biết?"
"Bởi vì tỷ tỷ rất lợi hại nha!"
Sau khi ảnh chụp trên tàu điện ngầm được gửi đi, Trâu Tử Minh liền like, bây giờ quan hệ giữa mình và Trâu Tử Minh còn chưa rõ ràng.
Lúc cùng anh ta ăn cơm, Khuyết Chu cố ý nói đến chuyện kết hôn là vì để Trâu Tử Minh cho rằng mình muốn ở cùng một chỗ với anh ta.
Ở trong mắt loại người vừa tự ti vừa tự phụ như anh ta, nhìn thấy cô mặt bộ cos này chắc chắn sẽ "Bại lộ.
Hôm nay là ngày nghỉ nên anh ta nhất định sẽ tới buổi triển lãm tìm cô.
Cô đã sớm tình toán xong mọi chuyện, tới tìm thì tới tìm thôi.
Thứ cô muốn chính là hiệu quả như thế này.
Thu dọn đồ đạc của mình xong, Khuyết Chu chuẩn bị rời khỏi buổi triển lãm.
Người lui tới đã vơi đi hơn phân nửa, ánh chiều tà của hoàng hôn nằm ở phía chân trời, nhuộm những tâng mây vốn trắng nõn thành màu da cam.
Cô hơi ngẩng đầu mái tóc dài vốn đỏ rực càng thêm đỏ rực dưới trời chiều.
Đẹp đến kỳ cục.
Cách đó không xa, Trâu Tử Minh nhìn Khuyết Chu đưa tay vén mái tóc dài của mình lên, sườn mặt xinh đẹp đều nhuộm trong trời chiều.
Mặc dù biết Khuyết Chu trở nên xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp trước mắt này của cô trực tiếp đánh trúng thẩm mỹ và linh hồn của anh ta.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới vừa rồi những người đó vì muốn chụp hình chung nên đứng cách Khuyết Chu rất gần, Trâu Tử Minh cảm thấy Khuyết Chu không biết tự kiêm chế bản thân.
Rõ ràng đã nói chuyện kết hôn cùng với anh ta, như thế nào lại mặc thành như vậy, còn đến nơi ngây thơ thế này?!
Những trang phục kỳ quái kia không phải chỉ có học sinh tiểu học mới có thể nhìn sao?
Thấy không còn nhiều người, Trâu Tử Minh muốn đi tìm Khuyết Chu nói chuyện.
Nhưng anh ta chỉ tiến thêm hai bước đã thấy một người đàn ông có thân hình cao lớn, mặc âu phục xuất hiện.
Người đàn ông kia đưa lưng về phía anh ta, nhưng Trâu Tử Minh liếc mắt một cái đã nhận ra là tây trang được may bằng chất liệu đắt tiền.
Lúc trước khi tốt nghiệp, anh ta khoác lác rằng trong nhà mình có chút tiền, anh ta đành phải đòi tiền người trong nhà mua một thân âu phục, cho nên cũng có chút hiểu biết về âu phục này.
Âu phục trên người của người đàn ông đứng bên cạnh Khuyết Chu tuyệt đối được chế tác thủ công, ngay cả giày da cũng vậy, đều có thể nhìn ra được cực kỳ đắt tiền.
Khuyết Chu quen biết người nhìn như ông chủ lớn này từ khi nào?
Một loại cảm giác nguy hiểm đột nhiên nảy lên trong đầu Trâu Tử Minh.
Cùng với đó là cảm giác bị phản bội.
Anh ta cảm thấy mình bị Khuyết Chu phản bội, rõ ràng đoạn thời gian trước còn đang cùng anh ta nói về chuyện kết hôn, hôm nay lại cùng người đàn ông khác đứng gần nhau như vậy.
Càng nghĩ càng tức giận, Trâu Tử Minh bước nhanh hơn, sau đó xông lên túm lấy bả vai của Khuyết Chu kéo về phía saul Người phụ nữ rít lên một tiếng, quay đầu lại.
Trâu Tử Minh còn chưa kịp nói, cổ tay đã bị một bàn tay mạnh mẽ khống chế, sau đó xoay về phía saul
"AI" Tiếng thét chói tai của Trâu Tử Minh truyền đến, cổ tay anh ta truyền đến đau đớn kịch liệt, đau đớn ập đến khiến anh ta chảy ra nước mắt sinh lý trong chớp mắt.
Lâm Dập hất tay Trâu Tử Minh ra, đứng chắn trước người Khuyết Chu, anh cho rằng người đàn ông này là biến thái gì đó.
Khuyết Chu kéo cánh tay Lâm Dập: "Đây là đồng nghiệp của tôi."
Lâm Dập ngẩn người.
Đồng nghiệp?
Anh tập trung nhìn, lúc này mới phát hiện người đàn ông đang còn bị anh nắm lấy cổ tay, khuôn mặt đầy đau khổ không thẳng nổi thắt lưng.
Dường như giống người đàn ông mà anh và trợ lý đã nhìn thấy khi đi theo Khuyết Chu đến nhà hàng.
Đây không phải là người đàn ông có quan hệ không bình thường với Khuyết Chu trong công ty sao?
Ở trong không gian, hạt vừng nhỏ đột nhiên hưng phấn hẳn lên.
Bây giờ nó hận mình không thể mọc thêm một đôi cánh, sau đó vừa vỗ vừa nói: Đánh nhau đi! Đánh nhau đi
Cảm giác Tu La tràng* thật kích thích nha.
(*) Tu La tràng là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như đồ sát trong hai phe chiến, ai tham gia thì một chết hai bị thương.
Vẻ mặt Lâm Dập lạnh đi, đau đớn trên cổ tay Trâu Tử Minh cũng giảm đi không ít.
Anh thẳng người lên, tuy rằng vóc dáng Trâu Tử Minh cũng không thấp, nhưng Lâm Dập vẫn cao hơn anh ta một chút, cộng thêm khí thế và ánh mắt trên người anh thật sự rất có tính áp bức.
Vì thế Trâu Tử Minh chỉ có thể ép buộc mình dời ánh mắt khỏi khuôn mặt Lâm Dập, nhìn về phía Khuyết Chu đứng ở phía sau Lâm Dập.
"Khuyết Chu, người đàn ông này là ai?"
Khuyết Chu: "Lâm tổng của tập đoàn Song Mộc."
Tập đoàn Song Mộc?
Trâu Tử Minh suy nghĩ một chút, đó không phải là công ty lớn do Khuyết Chu phụ trách sao?
Tính như vậy, hai người trước mắt chẳng phải đã quen biết một thời gian rồi sao?I
Anh ta hít sâu một hơi: "Chúng ta còn chưa ở bên nhau, sao chị có thể vừa quen em còn quen thêm một người đàn ông khác?”
Khuyết Chu cười: "Cậu cũng nói là hai chúng ta vẫn chưa hẹn hò, tôi ở cùng với ai hình như cũng không liên quan gì đến cậu đúng không?"
"Vậy tại sao lần trước chị lại nói với em về chuyện kết hôn?"
"Tôi..." Khuyết Chu còn chưa mở miệng, Lâm Dập giơ tay ngăn Khuyết Chu lại.
Anh bước về phía Trâu Tử Minh, Trâu Tử Minh theo bản năng lùi lại một bước: "Anh... Anh muốn làm gì?"
"Bây giờ Trâu tiên sinh cũng chưa yêu đương với Khuyết Chu, hẳn là không thể ngăn cản cô ấy yêu đương với người khác chứ?!"
"Khuyết Chu nói với anh về chuyện kết hôn, có thể chỉ là nói cho anh biết khó mà lui, giá phòng bây giờ trong thành phố bình quân cũng hai vạn.
Theo như tôi biết, bây giờ một tháng lương của anh chưa tới sáu ngàn, nếu tính như vậy thì anh phải không ăn không uống hai mươi năm mới mua được một căn phòng một trăm mét vuông, tôi còn chưa tính lạm phát xảy ra nữa đó."
"Thứ anh không có nhưng tôi có, xin hỏi anh có tư cách gì chạy đến đây chất vấn Khuyết Chu?"