Bóng dáng Khuyết Chu như ẩn như hiện trong đám người.
Bánh trứng trong tay anh vẫn còn ấm áp.
Kỳ Hứa mở túi ra, cắn một miếng, rất thơm.
Anh bắt đầu có chút lo lắng Thương Hạo sẽ làm ra chuyện gì quá phận với Khuyết Chu.
Tuy rằng Khuyết Chu nói không sao cả, nhưng dù sao cô cũng là một cô gái, Thương Hạo thì lại giống như một tên côn đồ, còn có một người ba có quyền có thế.
Về sau phải quan sát cô nhiều hơn, dù sao cũng là người lớn lên từ nhỏ tới lớn với mình, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì không tốt lắm.
***
Buổi sáng Thương Hạo bị một nữ sinh đánh ở căn tin, Khuyết Chu trở lại lớp đã nghe thấy một đám người đang bàn luận về chuyện này.
Là nữ chính của sự kiện tỏ tình của Thương Hạo tối qua.
Lúc Khuyết Chu vừa ngồi vào bàn, có người tiến lại gân tám chuyện: "Khuyết Chu, cậu có biết ai là người đánh Thương Hạo không?"
Khuyết Chu: "Biết."
"Oa, cậu cũng ở đó à? Lúc đó chúng tớ không nhìn thấy rõ ràng lắm, cậu có biết là ai không?”
"Là tớ đánh."
"Cái gì?"
Các bạn học xung quanh nhất thời phấn chấn tinh thần.
Nghe vậy toàn bộ đều vây quanh cô.
Khuyết Chu bình tĩnh sửa sang lại bài tập của mình, chuẩn bị bắt đầu nội dung học tập của ngày hôm nay, tuy rằng những nội dung học tập này đối với cô mà nói, tương đương như một cộng một bằng hai.
Nhưng vẫn phải giả vờ học tập một chút.
Trước mắt bị một đám người vây quanh, tay đang sửa sang đồ đạc của cô dừng lại, ngẩng đầu: "Sao vậy? Cảm thấy tớ khoác lác à?"
Người ngồi bàn trước lắc đầu miệng lớn khép lại, nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống: "Thật ra lúc đó tớ cũng ở căn tin, chẳng qua tớ đứng xa quá nên không phát hiện ra người đó là cậu.
Tớ cảm thấy giống cậu, nhưng suy nghĩ lại, lá gan của cậu nhỏ như vậy, hẳn là không dám... Hơn nữa bên cạnh Thương Hạo còn có mấy đàn em khác đi theo, làm sao cậu..."
Khuyết Chu chống cằm, tay kia chậm rãi quấn lấy sợi tóc trên vai, nhẹ nhàng nói: "Trước kia chỉ cảm thấy nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, nhưng bây giờ không muốn nhịn nữa."
"Nhưng nghe nói trong nhà Thương Hạo có quyền có thế."
"Vậy thì sao? Cậu ta có thể cưỡng bức gái nhà lành, hay cưỡng mua ép bán?" Khuyết Chu ngồi ở chỗ ngồi, vẻ mặt viết tôi không quan tâm.
Khí tràng trên người cô càng thêm trầm ổn, một chút cũng không giống như đang khoác lác.
Có người dặn dò Khuyết Chu cẩn thận hơn, dù sao chuyện gì Thương Hạo cũng có thể làm, đến giáo viên cũng không quản được.
Đó là sự thật.
Bởi vì trưa cùng ngày, Thương Hạo vọt vào phòng học của Khuyết Chu.
Thời gian nghỉ trưa có thể chọn trở về ký túc xá, cũng có thể chọn ở trong lớp.
Hầu hết mọi người vẫn chọn ngồi trong lớp học, làm bài tập ở nhà hoặc đọc sách, mệt mỏi thì nằm trên bàn ngủ một lúc.
Bình thường buổi trưa đều rất yên tĩnh, cho nên lúc Thương Hạo mang theo một đống người xuất hiện ở cửa lớp, tất cả mọi người đều bị âm thanh thô bạo phát ra từ đám người bọn họ dọa không nhẹ.
Một số nữ sinh trực tiếp sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
"Khuyết Chu đâu?! Ra đây ngay!"
Hạt vừng nhỏ trợn trắng mắt trong không gian của hệ thống: "Cậu thử hét một cái nữa xem nào! Tuổi còn nhỏ mà không biết lễ phép gì cả."
Mặc dù buổi sáng mọi người cũng tám chuyện cười nhạo Thương Hạo vì bị Khuyết Chu đánh.
Nhưng lúc thật sự nhìn thấy Thương Hạo, mọi người vẫn có chút trong lòng nghĩ mà sợ.
Nếu như là lúc vừa mới khai giảng, mọi người có lẽ sẽ bất bình, đứng ra hỏi Thương Hạo cậu thì tính là cái gì, dựa vào cái gì mà đứng ở cửa của lớp chúng tôi hô to gọi nhỏ.
Nhưng từ học kỳ trước, có một nam sinh cùng phòng với Thương Hạo, nghe nói bị anh ta đánh cả người đều là máu.
Vào lúc đó cảnh sát cũng đến.
Nhưng không có xảy ra chuyện gì, thậm chí không hề thông báo phê bình toàn trường.
Nam sinh bị đánh lại rời khỏi Nhất Trung.
Cho nên các bạn học không dám nói chuyện, sợ Thương Hạo sẽ phát tiết lửa giận lên người mình.
Khuyết Chu đang viết đề vật lý, hạt vừng nhỏ vừa tìm cho cô đề thi vật lý vào mười năm trước ở trên mạng.
Thật sự quá đơn giản, ngay khi cô nhàm chán muốn ngủ, thậm chí chuẩn bị đi ngủ trưa trong phòng học, Thương Hạo đột nhiên cuốn trôi giấc ngủ gật của cô.
Cô ngẩng đầu vừa lúc cùng Thương Hạo bốn mắt nhìn nhau.
Thương Hạo đá một cước vào cánh cửa bên cạnh, sau đó sải bước đi vào.
Phía sau vẫn là đám đàn em đi theo.
Hạt vừng nhỏ: "May mà ta biết là đàn em, không biết còn tưởng rằng gà mái mang theo đàn gà con."
Khuyết Chu không nhịn được mỉm cười, mặt mày giãn ra, đúng lúc ngoài cửa sổ phòng học có một cơn gió thổi đến, lại một lần nữa Thương Hạo ngây ngẩn cả người vì khuôn mặt của Khuyết Chu.
Cô gái này rất hợp với thẩm mỹ của anh ta.
Trước kia chỉ cảm thấy đẹp, nhưng hai ngày nay, một nụ cười của cô không hiểu sao lại có sức hấp dẫn như vậy.
Mặc dù Thương Hạo bị đánh, nhưng giờ phút này, anh ta vẫn quên mất sự tức giận ngắn ngủi của mình.
Hạt vừng nhỏ: "Nam sinh này thật sự quá kinh tởm rồi!"
"Tìm tôi có chuyện gì không?" Khuyết Chu hỏi.
Giọng điệu bình thản, không chút sợ hãi nào.
Bạn học bên cạnh cũng không dám hô hấp, lúc Thương Hạo đi tới, cậu ấy hận không thể nhét đầu vào trong bàn.
Thương Hạo đứng ở bên cạnh Khuyết Chu, lưng và cánh tay của anh ta đến bây giờ vẫn còn đau: "Sáng nay cậu đánh tôi nên cậu phải chịu trách nhiệm."
"Phốc." Khuyết Chu cười ra tiếng, ngước mắt lên, trong mắt đều là trêu tức: "Anh bạn nhỏ, cậu đang nói giỡn sao?"
Lúc cô nói ba chữ anh bạn nhỏ, trong lòng Thương Hạo không hiểu sao lại nhảy mạnh một cái, sau đó lại nhíu mày: “Ai mẹ nó nói giốn với cậu."
"Suyt, tốt nhất không nên nói tục, tôi không thích người nói những lời tục tĩu, nhưng mà buổi sáng tôi bảo cậu đừng đụng vào tôi, cậu lại không nghe, tôi cũng chỉ tự bảo vệ mình mà thôi." "Cậu nói đó là tự bảo vệ mình sao?! Cậu đã đánh tất cả chúng tôi, là cậu cố ý!" Đàn em đi bên cạnh Thương Hạo mở miệng nói.
Khuyết Chu nhướng mày: "Cũng không ngốc, còn nhìn ra là tôi cố ý.
Quả thật là tôi cố ý đó! Các người không tìm tới tôi, coi tôi như không tồn tại thì sẽ bị đánh sao?!"
Rốt cuộc cũng đang ở trong lớp học, xung quanh còn có rất nhiều người, mặc dù Thương Hạo không để những người này vào mắt, nhưng anh ta vẫn cảm thấy mất mặt.
Ngày hôm qua bị Khuyết Chu từ chối trước mặt nhiều người như vậy thì thôi đi.
Bây giờ lại bị cô mắng ở trước mặt nhiều người như vậy.
Cơn tức này thật sự là không nhịn được!
Anh ta hít sâu một hơi, cười lạnh nói: "Cậu có biết tôi là ai không? Tôi khuyên cậu tốt nhất nên biết thức thời, tôi muốn cậu làm gì là cậu phải làm đó."
"Ba cậu là ai? Tôi quan tâm ba cậu là ai làm gì?”
Ánh mắt Khuyết Chu lạnh đi một chút.
Trước đây cô cũng chưa từng gặp qua con nhà giàu nào như thế này.
Bình thường những loại người này không có bản lĩnh gì, chỉ biết dùng quyền thế trong nhà ỷ thế hiếp người.
Những tiểu thế giới mà lúc trước cô từng đi, ngay cả Thái tử cô cũng từng giết qua, anh ta là một người bình thường nhưng cũng không biết xấu hổ khoe khoang trước mặt cô.
Không đợi Thương Hạo mở miệng, nụ cười trên mặt cô bỗng nhiên lạnh xuống.
Sau đó, ánh mắt của cô trở nên có sát ý làm cho người ta kinh hãi: "Nếu cậu cảm thấy tôi là người sợ cậu, vậy cậu tìm nhầm người rồi. Cậu có thể thử xem, quyền thế của ba cậu có thể đuổi tôi ra khỏi trường học này hay không? Nếu không thể, cậu phải nhanh chóng biến mất khỏi tâm mắt của tôi đi. Cút!"