Nhưng ngược lại lịch sử của thành phố này rất phong phú.
Anh kéo cô đi tới một nơi không có người, sau đó lấy hai tấm phù từ trong túi vải của mình ra.
Khuyết Chu biết phù văn trên tấm phù, đây là hai tấm phù truyền tống.
"Đây là phù mà sư phụ anh vẽ sao?" Khuyết Chu hỏi.
Nhan Trạch gật đầu: "Ừ, lúc trước tôi dựa vào phù truyền tống mà đi."
Thật ra trên người Nhan Trạch bây giờ cũng chỉ còn hai tấm phù truyền tống cuối cùng này.
Vốn nghĩ sau này sẽ có cơ hội dùng tới, có lẽ là dùng để chạy trốn lúc đối chiến với Đỗ Phong.
Nhưng bây giờ, anh cảm thấy vì báo đáp Khuyết Chu, dùng hết hai tấm phù truyền tống cũng không sao.
Hai tay anh kẹp phù truyền tống, trong miệng niệm pháp quyết.
Do linh khí của tiểu thế giới này cực kỳ mỏng manh, hơn nữa phù truyền tống trên phù văn có chút không trọn vẹn.
Lúc bị truyền tống, dù Khuyết Chu là người có kinh nghiệm đầy mình cũng thiếu chút nữa bị loại cảm giác này làm cho buồn nôn.
Cô cảm thấy mình giống như quần áo nằm bên trong một cái máy giặt tự động, bị đảo lộn nhiều lần.
Nhưng mà lúc lấy lại tinh thần, Khuyết Chu cảm thấy loại cảm giác buồn nôn này cũng miễn cưỡng tính là đáng giá.
Hạt vừng nhỏ oa một tiếng trong không gian hệ thống: "Tỷ tỷ, nơi này thật đẹp!"
Sương mù tràn ngập trong biển mây, cây cối xanh um tươi tốt sinh trưởng mạnh mẽ, linh khí bốn phía, bùn đất dưới chân tản ra mùi thơm ngát.
Trên màn trời, mấy đám mây che khuất mặt trời, bên cạnh là một tòa nhà nhỏ sừng sững, từ đỉnh núi này nhìn xuống phía dưới cũng có thể thấy rõ dưới chân núi còn có mấy tòa nhà.
"Vốn dĩ ở chân núi còn có người ở, nhưng vì linh khí trên núi này tương đối nhiều, rất nhiều hoa cỏ cây cối đều có ý thức của mình, bọn chúng rất nghịch ngợm, luôn thích hù dọa người khác, tuy rằng đã bị sư phụ giáo huấn qua, nhưng những người đó vẫn có chút sợ hãi, hơn nữa bây giờ nhiều người đã chuyển đến thành phố sinh sống, nơi này đã không còn người ở." Giọng nói của Nhan Trạch rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều so với lúc ở trong thành phố.
Khuyết Chu nhìn xung quanh một vòng: "Cho nên anh đưa tôi đến nhà của anh sao?"
"Nơi này rất đẹp, trên núi này rất thích hợp để tu luyện, hơn nữa còn là nơi cực kỳ thích hợp cho cô vẽ tranh."
Lời này cũng không tính là giả.
Cô nhớ tới dư luận đang lên men trên mạng, vốn cô có rất nhiều chuyện muốn làm, nên cũng quên mất chuyện làm sáng tỏ ai là người sao chép tranh.
Bây giờ không có việc gì làm, chẳng bằng livestream, những người đó nói mình tìm người vẽ hộ, vậy cô sẽ làm giống như ngày mình nhận thưởng, tiện tay vẽ một bức là được rồi.
Khuyết Chu hít sâu một hơi, không khí trong lành lập tức làm thông mũi mình: "Tiểu Nhan Trạch, trong nhà có giấy và bút không?"
"Có... có." Đột nhiên anh nói chuyện có chút lắp bắp.
Hạt vừng nhỏ hừ hừ hai tiếng, bắt đầu phá đám: "Tỷ tỷ, vừa rồi con chó nhỏ này nhìn chằm chằm vào thắt lưng của tỷ, còn nói cái gì khuôn mặt chỉ là một bộ da.
Xì, ai mà tin chứ!"
Để che giấu hành vi nhìn chằm chằm người ta không lễ phép của mình, Nhan Trạch cũng rời khỏi chỗ này như chạy trốn.
Căn nhà trên núi không lớn lắm, thậm chí còn có thể nói là cực kỳ thô sơ.
Bên cạnh có một hàng rào vây quanh, bên trong còn có chuồng gà chưa quét dọn sạch sẽ, đoán chừng sau khi sư phụ Nhan Trạch đi rồi, toàn bộ những con gà đó cũng đã bị bán đi.
Đầu tiên là anh chuyển một cái bàn nhỏ từ trong nhà ra, sau đó là hai cái ghế nhỏ, cuối cùng là một tờ giấy rất lớn và một cây bút lông.
"Trước kia sư phụ của tôi rất thích viết chữ, trong nhà cũng chỉ có những thứ này, vậy có đủ không?"
"Có thể, đủ rồi."
Nhan Trạch gãi đầu: "Lúc cô vẽ tranh, tôi có thể đứng bên cạnh nhìn không?"
"Đương nhiên có thể rồi."
Được Khuyết Chu cho phép, Nhan Trạch ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô.
Anh nhìn cô lấy điện thoại ra, mở một phần mềm lên, sau đó trong điện thoại di động đã xuất hiện khuôn mặt của cô.
Nhan Trạch hoảng sợ, lập tức phản ứng lại đây chỉ là chức năng quay phim của điện thoại di động, vừa rồi ở cửa hàng điện thoại di động anh cũng đã trải nghiệm qua.
Anh hít sâu một hơi, cũng không biết tại sao mình lại căng thẳng như vậy.
Khuyết Chu đưa di động cho Nhan Trạch: "Lúc trước tôi đăng tranh lên mạng, có người nghỉ ngờ những bức tranh đó là tôi sao chép, cũng có người nói những bức tranh đó không phải do tôi vẽ, vừa vặn phong cảnh nơi này vô cùng tốt.
Tiểu Nhan Trạch, anh cầm di động giúp tôi đi, có thể giúp tôi quay được không?"
"Tôi phải làm... Làm như thế nào?"
"Anh chỉ cần quay điện thoại vê phía tôi là được."
Cô đã mở livestream, bản thân cô là người đã có fan, vừa mở livestream đã có người vào xem.
Nhan Trạch thấy góc phía dưới bên trái có nhiều dòng chữ xuất hiện, tay chân luống cuống: "Khuyết Chu, phía dưới có chữ."
"Chữ gì? Đó là người ta đang nói chuyện với tôi."
Nhan Trạch cảm thấy thật thần kỳ, đọc lại một lần những dòng chữ đó: "Tỷ tỷ đang livestream sao? Là muốn livestream mình vẽ tranh sao?"
"Bây giờ tỷ tỷ đang ở đâu? Sao tôi lại cảm thấy giống như ở thế kỷ trước, căn nhà phía sau rách nát quát"
"Không phải tỷ tỷ đã đi đến nơi thâm sâu cùng cốc tìm linh cảm chứ?"
Anh càng đọc càng cảm thấy ngượng ngùng.
Khi hai chữ tỷ tỷ từ trong miệng anh phát ra, Nhan Trạch luôn có ảo giác mình đang chiếm tiện nghỉ của cô.
Nhưng hình như nhìn Khuyết Chu... có vẻ như tâm trạng đang rất tốt!
Nếu bác sĩ nói muốn cho tâm trạng của cô luôn vui vẻ, vậy anh nên tiếp tục đọc thì hơn.
Anh đọc còn Khuyết Chu vừa trả lời vấn đề của cư dân mạng vừa mài mực.
Cho đến khi Nhan Trạch đọc câu: "Là ai đang đọc bình luận vậy? Không phải là bạn trai của tỷ tỷ chứ?"
Vừa rồi bác sĩ cũng nói như vậy.
Tuy rằng Nhan Trạch không rõ chuyện của giới phàm tục, nhưng anh biết từ bạn trai có nghĩa là gì.
Lúc anh mười ba tuổi đã được đi xuống chân núi hái nấm vào buổi sáng sớm.
Vừa đi được một nửa đường, chợt nghe thấy phía sau mấy cây đại thụ truyền đến một ít âm thanh gì đó.
Anh tò mò nên đi về phía đó xem thử, thì thấy có hai người trrần ntrruông đang đánh nhau.
Sau khi trở về, anh đã kể chuyện này cho sư phụ của mình nghe, lúc ấy sư phụ cười ha ha nói người ta là bạn trai bạn gái, bọn họ không phải đánh nhau, mà là đang sáng tạo ra sinh mệnh.
Nhan Trạch từng cảm thấy hai người kia thật lợi hại, lại có thể sáng tạo ra sinh mệnh.
Cho đến khi trưởng thành anh mới biết được, trước khi kết hôn thì sẽ tiếp xúc với nhau một khoảng thời gian, mà khoảng thời gian đó quan hệ giữa hai người là bạn trai bạn gái, anh đã bị sư phụ mình lừa suốt tám năm.
Vấn đề này khiến khóe miệng của Khuyết Chu nhếch lên, động tác trên tay hơi dừng lại, cô ngước mắt lên nhìn Nhan Trạch: "Không phải bạn trai bạn gái, chỉ là bạn bè bình thường."
Điện thoại di động vừa vặn bị Nhan Trạch cầm trong tay, thật ra Khuyết Chu ngẩng đầu nhìn Nhan Trạch, nhưng nhìn từ góc độ của phòng livestream, giống như Khuyết Chu đang nhìn chằm chằm vào camera.
Dưới thanh bình luận đã bắt đầu điên cuồng.
[A a a a, tỷ tỷ thật đẹp!! Vừa rồi ánh mắt kia thật trêu chọc người, tui có thể!!!
[Hu hu hu, tui vừa nhìn thấy tranh của tiểu tỷ tỷ đã biết tỷ tỷ là người siêu cấp cá tính, bây giờ lại được xem trực tiếp, quả nhiên!!]
[Ai còn có tâm tư đi xem tranh được nữa. Tỷ tỷ, nhìn tui này!!!]
[Sắc đẹp của tỷ tỷ đã ném người cách vách đến cả ba con phế.]
[Lầu trên, không nên trông mặt mà bắt hình dong, phải bỏ xa mười con phố mới đúng!