Mục lục
Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tiếng thở dài từ bên tai truyền đến.

Trong lòng Lâm Dập có chút căng thẳng, anh cảm thấy Khuyết Chu nhất định cảm thấy anh là người rất ngây thơ rất lỗ mãng.

Nhưng cô chỉ nói: "Cảm ơn bảo bối đã vì em mà làm nhiều chuyện như vậy, anh không nói cho em biết thì làm sao em biết anh đã làm những chuyện này? Anh nên nói cho em biết, sau đó em mới có thể... Hôn anh thật tốt."

Nói xong, nụ hôn của cô lại rơi xuống lần nữa.

Đối với Lâm Dập mà nói, đây đúng là món quà tốt nhất.

Răng môi giao hòa, cánh tay Lâm Dập dần mềm nhũn.

Chờ đến khi kịp phản ứng, hai người đã chen chúc ôm nhau trên giường bệnh nhỏ hẹp, Khuyết Chu cười nhìn anh, hơi thở giao hòa.

Bọn họ chìm vào trong chiếc gối mềm mại, cuối cùng Lâm Dập mới có thời gian phản ứng kịp... Thế mà Khuyết Chu lại không trách anh.

"Bảo bối, em không trách anh sao?"Anh nghiêng người hỏi.

Cô gái trước mắt cho dù đã bị thương nhưng cũng vẫn xinh đẹp.

Sao lại đẹp như vậy, Lâm Dập ngHĩ.

Anh cảm thấy trên thế giới này, không ai có thể đẹp hơn Khuyết Chu.

Cái miệng vừa mới hôn môi cùng mình, bây giờ đã hiện lên ánh nước, nhìn rất mê người, anh đánh bạo lại tiến tới hôn một cái.

Hạt vừng nhỏ cảm thấy, bây giờ nam chính giống như một con chó nhỏ muốn chủ nhân hôn nhẹ, càng nhìn càng đáng yêu là chuyện gì xảy ra?

Khuyết Chu lắc đầu: "Anh vì em mới làm những chuyện này, nếu em còn trách anh, thì không phải em vong ân phụ nghĩa hay sao?"

"Không phải anh cố ý không nói cho em biết, anh chỉ sợ em cảm thấy anh ỷ thế hiếp người.

." — -

Khuyết Chu cười ra tiếng: "Đối với loại người như Trâu Tử Minh, em ước gì anh khinh người hơn một chút."

Tiếng cười của cô chính là liều thuốc tốt nhất để mê hoặc lòng người: "Nhưng bảo bối, anh còn chưa nói cho em biết, anh đã làm gì."

Ban đầu Lâm Dập thề, chắc chắn anh sẽ không nói những chuyện này cho Khuyết Chu biết, cho dù muốn nói cũng không phải bây giờ.

Dù sao thời gian hai người ở bên nhau còn chưa đủ dài, Lâm Dập biết mình thích Khuyết Chu điên cuồng đến mức nào.

Nhưng anh không thể xác định Khuyết Chu có thích anh giống như anh thích cô hay không, để đảm bảo, những chuyện này cô cũng không nên biết.

Nhưng giọng nói của Khuyết Chu ở ngay bên tai anh, còn có ánh mắt không hề chớp của cô nhìn mình.

Lâm Dập hai ba cái đã khai ra toàn bộ những chuyện mình làm.

So với gia đình bi thảm của anh ở thế giới trước, gia đình anh ở thế giới này ngược lại là gia đình hòa thuận.

Là con trai độc nhất trong nhà, cha mẹ đều vô cùng yêu thương anh.

Lúc nhỏ Lâm Dập từng bị bắt cóc.

Cha mẹ Lâm Dập đều tự mở công ty, lúc còn trẻ hai người từ yêu đương đến kết hôn đều là thế lực ngang nhau.

Hai bên đều không muốn từ bỏ sự nghiệp của mình, vì thế bình thường Tiểu Lâm Dập đều đi theo ông bà nội, cha mẹ cũng mời bảo mẫu chăm sóc anh.

Vốn tất cả đều rất tốt.

Mãi cho đến khi Lâm Dập bảy tuổi.

Bảo mẫu làm việc trong nhà anh bảy năm đột nhiên mang Lâm Dập đi mất, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Sau đó cha mẹ Lâm Dập đã nhận được tin nhắn của bọn bắt cóc, muốn bọn họ bỏ ra một trăm nếu không Lâm Dập sẽ chết.

Bảy tuổi, nói hiểu chuyện thì lại có chút tỉnh tỉnh mê mê.

Nói không hiểu chuyện, đến bây giờ cả đời Lâm Dập đều có bóng ma tâm lý.

Chính là từ sau đó, người nhà Lâm Dập bị kinh sợ, không để cho Lâm Dập đến trường học nữa.

Mà là mời gia sư đến dạy học ở nhà.

Ban đầu Lâm Dập cũng bởi vì bóng ma tâm lý mà không thích trao đổi với người khác, không đi học ở trường học càng làm cho tình trạng không thích nói chuyện với người khác càng trầm trọng hơn, hoặc là nói anh không biết nói chuyện.

Thầy giáo ngược lại cũng rất tốt, thấy tính cách anh quái gở, nên thường xuyên xem phim hoạt hình cùng anh.

Cũng chính từ lúc đó Lâm Dập bắt đầu thích anime, bắt đầu tự mình đắm chìm trong thế giới anime.

Trong thế giới anime, anh có thể là một anh hùng, có thể cứu mình khỏi bị bắt cóc một lần nữa.

Không cần nhiều ngày không thể ăn cơm, không cần bị đánh, lại càng không cần vẫn luôn ở trong trạng thái hoảng sợ không ngủ được.

Tính cách như vậy khiến anh sau khi lên đại học cũng không chỉ không có cải thiện hơn, ngược lại hoàn toàn không thích ở chung một chỗ với người nhà.

Một khi ở cùng một chỗ, anh sẽ nhớ tới những hồi ức năm đó.

Vì vậy, anh bắt đầu kinh doanh riêng, hầu như không về nhà nhiều.

Cũng chưa bao giờ cầu xin người trong nhà chuyện gì.

Nhưng chuyện này của Khuyết Chu, lại khiến cho Lâm Dập lần đầu tiên trong mấy năm nay chủ động gọi điện thoại cho cha mình.

Ngay từ đầu cha Lâm còn có chút mơ hồ, hoàn toàn không biết Khuyết Chu này là thần thánh phương nào, lại có thể làm cho con trai nhiều năm không chủ động liên lạc với gia đình lại chủ động gọi điện thoại cho bọn họ.

Nhưng rất nhanh bọn họ đã phản ứng lại.

Tám phần Khuyết Chu này chính là người con trai thích.

Mặc kệ người kia là thân phận gì, tại sao phải vì cô gái này mà điều tra một người khác, nhưng bọn họ đều rất vui lòng!

Không điều tra thì sẽ không biết, một khi điều tra lại càng hoảng sợ hơn.

Mười năm trước Trâu Tử Minh bởi vì tham dự một cuộc bạo lực học đường, khiến một nam sinh tử vong, nhưng lúc ấy nhà trường đè chuyện này xuống, hơn nữa trong nhà nam sinh tử vong kia rất nghèo.

Trong những người tham gia bạo lực trường học kia có một người trong nhà rất có tiên, dùng tiền giải quyết chuyện này.

Mấy người Trâu Tử Minh cũng vì thế mà may mắn thoát khỏi khó khăn.

Bây giờ chuyện này một lần nữa bị điều tra ra, vẫn là do Lâm gia tự mình ra mặt.

Không muốn giải quyết cũng không được.

Lâm Dập nói xong, bỗng nhiên nói: "Bảo bối, anh không phạm pháp, cũng không làm chuyện không nên làm, nhiều nhất chỉ là vận dụng một chút đặc quyền thôi."

"Đồ ngốc, em biết anh không phạm pháp." Khuyết Chu nhéo má anh một cái, thật ra không có thịt.

Mặt anh thả lỏng xuống, Khuyết Chu vuốt ve hai cái: "Em biết Lâm tổng rất lợi hại, nhưng không nghĩ tới Lâm tổng còn lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của em, bây giờ xem ra em có chút không xứng với anh."

"Ai nói vậy!"

Lâm Dập cau mày, cánh tay đặt ở thắt lưng của cô càng siết chặt hơn chút nữa: "Em rất xứng, em là cô gái tốt nhất trên thế giới."

"Nhưng gia đình chúng ta cách nhau rất xa." "Anh không quan tâm! Anh vốn không thể nào về nhà."

"Nhưng em quan tâm."

Cả người Lâm Dập chấn động, một cảm giác bi thương thật lớn trong nháy mắt bao phủ cả người anh: "Bảo bối, có phải em không cần anh nữa không."

Tiếng cười của Khuyết Chu nhẹ nhàng quấn quanh bên tai anh.

Cô cười đến mức lòng ngực chấn động không ngừng, ánh mắt đều cong thành mặt trăng.

"Đồ ngốc, sao em có thể không cần anh chứ, em chỉ đang cân nhắc chênh lệch giữa chúng ta là bao nhiêu, em sẽ nỗ lực, tranh thủ trong vòng năm năm có thể đuổi kịp anh."

Trái tim đang treo trên không của Lâm Dập trong nháy mắt đã tiếp đất an toàn.

Lâm Dập cảm thấy trái tim mình đã rơi vào trong mảnh đất mềm mại của Khuyết Chu.

Bắt đầu mọc rễ nảy mầm.

Một tuần sau.

Phiên tòa tranh chấp giữa Trâu Tử Minh và Khuyết Chu mở ra.

Khuyết Chu cùng với Vương Thiếu Khanh ngồi ở ghế nguyên cáo.

Trước khi đến bên ngoài tòa án, Khuyết Chu còn đụng phải một người phụ nữ có tướng mạo vô cùng quỷ di.

Về phần tại sao nói là quỷ dị, cả người cô ta toàn là thịt nhưng trên mặt lại thon gọn ngoài ý muốn, cái thân thể béo ú kia phối hợp với khuôn mặt công nghệ cao kia nhìn vô cùng không thích hợp.

Trái với hạt vừng nhỏ, cả người nó cực kỳ khó chịu ở trong không gian.

Cô ta là "Kim chủ" của Trâu Tử Minh.

Đáng tiếc còn chưa nói được mấy câu, đã bị Lâm Dập đuổi đi.

Lúc ấy Lâm Dập lại giống như Bá tổng, bảo vệ Khuyết Chu ở phía sau.

Giọng nói lạnh lùng: "Tôi biết cô, công ty châu báu Lưu Quang đúng không?"

Người phụ nữ kia vênh váo tự đắc gật đầu lại hỏi Lâm Dập là ai, ánh mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới một phen, tưởng anh là luật sư hay gì đó.

Khi Lâm Dập nói ra tên của mình, người phụ nữ kia đột nhiên biến sắc.

Hạt vừng nhỏ: "Ta có loại niềm vui khi rắn ỷ thế hiếp người."

Khuyết Chu cười khẽ: "Ta cũng cảm thấy thế."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK