Khuyết Phong bị Khuyết Chu đuổi đi, không có ba và bà nội, không có những người quen biết trong thôn, Khuyết Phong chỉ có thể tự mình đi lang thang.
Dù sao cũng đã là người trưởng thành, ngay từ đầu anh ta đi ăn xin, nhưng căn bản không lấy được thứ gì.
Khuyết Phong là người trẻ tuổi có tay có chân, ai sẽ cho loại ăn xin này tiền chứ!
Bất đắc dĩ, anh ta chỉ có thể đến xưởng gạch xin chuyển gạch, sau đó đến công trường làm việc.
Khoảng thời gian trước quán rượu và công ty của Khuyết gia có tuyên truyền quảng cáo, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bây giờ Khuyết Phong hẳn là đã nhìn thấy quảng cáo đó rồi.
Cô là người rất sợ phiền toái, nhưng làm việc gì đều thích chuẩn bị từ trước.
Cô biết tính cách của ba Khuyết có chỗ thiếu hụt, cũng không muốn giữ một quả bom hẹn giờ như Khuyết Phong ở bên người, vì nó có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Cho nên từ khi Khuyết Phong đi trấn nhỏ rồi đến lang thang trong thành phố lớn, tất cả mọi chuyện của anh ta đều được Khuyết Chu trợ giúp.
Từ một giây sau khi Khuyết Phong rời khỏi núi Tuyết, anh ta đã biến thành một quân cờ trong tay cô rồi.
*xx%
Đối diện một trung tâm thương mại ở thành phố F là là một công trình xây dựng cao ốc mới.
Người đàn ông mặc quần áo trên công trường đang ngồi bên cạnh đường cái ăn cơm hộp.
Ánh nắng trên đỉnh đầu cực kỳ mãnh liệt, màu da vốn đã đen kịt của anh ta bây giờ lại càng bị phơi nắng nên càng đen hơn, mồ hôi đều nhỏ vào trong hộp cơm.
"Khuyết Phong! Mau ăn nhanh đi, ăn xong còn có việc phải làm nữa." Có người gọi anh ta một tiếng.
Anh ta mạnh mẽ cúi đầu và hai miếng cơm vào miệng, sau đó mới lên tiếng.
Trong nháy mắt khi anh ta đứng lên, trên màn hình lớn bên ngoài trung tâm thương mại bỗng nhiên hiện lên một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc.
Cơ thể Khuyết Phong giống như bị điện giật, anh ta đứng ở đó nhìn thấy trên màn hình lớn đang phát ra một chương trình, trong chương trình mời một khách quý, là đầu bếp đến từ nông thôn.
Khuôn mặt kia rõ ràng là ba của anh ta đã năm năm không gặp, còn bị anh ta cho rằng là đã chết.
"Khuyết Phong, lỗ tai anh bị điếc à? Còn đứng đó làm gì? Không mau đi làm đi, nếu không trước khi trời tối không thể làm xong được đâu." Công nhân ở phía sau không ngừng thúc giục anh ta.
Nhưng lòng bàn chân của Khuyết Phong như dính lại trên mặt đất.
Anh ta quay đầu có chút cứng ngắc võ võ bả vai nhân viên, chỉ vào màn hình lớn hỏi: "Anh biết đây là chương trình gì không?"
"Tôi không biết, nhưng mà tôi có chút ấn tượng với người đàn ông trên màn hình lớn kia, nghe nói quán ông ta bán mì sợi ăn rất ngon.
Sao? Anh cũng muốn đi ăn thử sao? Anh có cố gắng làm việc đến đâu cũng ăn không nổi một bát mì đó đâu, người ta chính là ông chủ của quán rượu đấy!"
Ông chủ quán rượu?
Khuyết Phong đang suy nghĩ trên thế giới này liệu có thể xuất hiện hai người giống nhau như đúc không?
Nhưng khi người đàn ông trên màn hình lớn nói ra lời quảng cáo: Tôi đang ở nơi này chờ bạn đến.
Anh ta xác định người này nhất định là ba của mình!
Khẩu âm kia, còn có vẻ mặt lúc nói chuyện kia giống ba anh ta như đúc!
Nếu ba của anh ta chưa chết, còn biến thành ông chủ của quán rượu, có phải chứng minh anh ta cũng không cần phải trải qua cuộc sống khổ cực hiện tại đúng không?
Khuyết Phong khó nén hưng phấn trong lòng, năm năm này anh ta cảm giác mình giống như một cái xác không hồn, mỗi ngày đều làm việc với cường độ cao, trước kia lúc còn ở núi Tuyết cũng chưa từng mệt mỏi như vậy, vừa mới đến đây anh ta còn phải ngủ trên đường cái.
Anh ta vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Đốc công hoàn toàn nổi giận: "Khuyết Phong! Bình thường anh làm việc luôn lề mề thì thôi đi, hôm nay đã thúc giục anh bao nhiêu lần rồi mà vẫn vậy? Tại sao anh vẫn cứ đứng im một chỗ thế kia? Nếu không muốn làm thì mau cút đi cho tôi!"
Trước kia nếu Khuyết Phong nghe thấy ông chủ nói như vậy thì đã cảm thấy luống cuống tay chân, nhưng hôm nay anh ta mạnh mẽ tháo cái mũ bảo hiểm trên đầu xuống, sau đó nặng nề nện trên mặt đất: "Không làm thì không làm!"
Đốc công bị dọa cho hoảng sợ.
Khuyết Phong mắng chửi đĩnh đạc: "Con mẹ nó, ở đây căn bản không phải là việc dành cho người làm.
Người mà ông đang khoa tay múa chân vênh váo tự đắc này là phú nhị đại đấy! Tôi nói cho các người biết, tôi là phú nhị đại."
Các nhân viên: "...?" Bị cái gì kích thích à? Hay là đầu bị lừa đá rồi?
Khuyết Phong không quan tâm những người đó nghĩ gì vê mình, bây giờ trong người anh ta trừ hưng phấn ra cũng chỉ có hưng phấn.
Quảng cáo trên màn hình lớn được chiếu vào buổi trưa.
Anh ta ra ngoài tiệm nét tra tên của ba Khuyết một chút, phát hiện quán rượu của ông đã mở chỉ nhánh ở vài thành phố.
Trong lòng Khuyết Phong lại hiện lên một tia khó chịu, nhất định là Khuyết Chu, nhất định là cô không để cho ba đi tìm anh ta.
Rõ ràng Khuyết Chu biết anh ta chưa chết, bây giờ bọn họ có tiền, còn ở trong nhà cao cửa rộng, không lo ăn uống, còn anh ta thì sao? Anh ta lại một mình làm việc trên công trường phơi nắng phơi sương!
Mà em gái tốt của anh ta lại học lên tới đại học, còn là đại học Thủ đô.
Anh ta cười lạnh một tiếng, dùng chút tiền còn sót lại trên người mình đi lên Thủ đô.
Dù gì quán rượu của Khuyết gia cũng có chút danh tiếng ở Thủ đô, nên vừa đến là anh ta đã chặn một chiếc taxi rồi chạy đến trước cửa quán rượu.
Nhìn trên mạng và tận mắt nhìn thấy đó là hai việc khác nhau.
Khi anh ta nhìn thấy quán rượu rộng lớn trước mắt này, oán hận trong lòng càng ngày càng sâu.
Quán rượu lớn như vậy, chỉ tính riêng doanh thu một năm cũng là con số trên trời.
Anh ta vừa định đi vào đã bị nhân viên phục vụ ngăn lại: "Xin lỗi! Tiên sinh, ngài cần hẹn trước mới có thể đi vào."
"Cút ngay!! Ông đây là con của ông chủ các người, ai dám ngăn cản tôi?!"
Nhân viên phục vụ: ”...?”
Cũng may bây giờ không có khách, hôm nay quán rượu được một vị tổng giám đốc bao hết, qua mấy tiếng nữa sẽ chuẩn bị tiệc rượu, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một tên có bệnh thần kinh.
Nhân viên phục vụ rất bất đắc dĩ nói: "Vị tiên sinh này, hôm nay quán rượu của chúng tôi đã được bao trọn, ngài không có thiệp mời hoặc không hẹn trước thì không thể đi vào."
"Tôi đã nói tôi là con trai của ông chủ các người rồi mài"
"A... Theo chúng tôi được biết, ông chủ của chúng tôi cũng chỉ có một cô con gái, chúng tôi cũng đều đã gặp qua, ngài..."
Nhân viên phục vụ đánh giá Khuyết Phong từ trên xuống dưới một lần.
Đừng nói là con trai, nếu anh ta nói mình là anh em của ông chủ thì bọn họ cũng nghỉ ngờ.
Thật sự là Khuyết Phong... quá già.
Mấy năm nay đều phơi nắng phơi sương, sống cuộc sống khổ cực làm cho anh ta hai mươi mấy tuổi lại nhìn như bốn mươi mấy tuổi.
Bây giờ còn mặc áo quần cũ nát, tóc cũng có chút rối tung.
Nhân viên phục vụ không trực tiếp gọi bảo vệ cũng đã có tố chất nghề nghiệp rất tốt rồi.
Nói đến con gái, Khuyết Phong lại càng tức giận: "Để ông chủ của các người ra ngoài không phải sẽ biết sao?! Ball! BalI!"
Anh ta trực tiếp đứng ở cửa bắt đầu kêu lên, âm thanh cực kỳ vang dội.
Nhân viên phục vụ sợ không nhẹ, sao người đàn ông này không nói một lời đàng hoàng đã hét lên đòi nhận ba rồi?!
Giọng nói của Khuyết Phong thật sự rất lớn, ba Khuyết chuẩn bị đồ đạc ở sau bếp, mơ hồ nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Ông đi ra trước sảnh, xa xa đã nhìn thấy Khuyết Phong bị người ngăn lại ở ngoài cửa.
Tuy rằng anh ta thay đổi rất nhiều, nhưng là ba của anh ta, chỉ cần liếc mắt thôi ba Khuyết cũng có thể nhận ra người ngoài cửa là con của mình.
Mấy năm nay, chuyện Khuyết Phong đánh ông dần dần bị lãng quên trong trí nhớ.
Dù sao cũng là con ruột của mình, vẫn là đứa con đầu tiên.
Giọng của ba Khuyết có chút run rẩy: "Tiểu... Tiểu Phong?"