"Đi đâu cũng được. Bà nội, cháu muốn đi học, nếu cháu muốn đi học thì phải rời khỏi nơi này, chẳng lẽ bà nội không muốn rời khỏi nơi ăn thịt người này sao?"
Đúng như Khuyết Chu nói, thật ra trong lòng bà nội rõ ràng hơn ai hết, nơi này là một nơi chỉ biết ăn thịt người.
Nhưng bà nội ở đây từ nhỏ đến lớn, cũng có tình cảm với nơi này nên bà có chút do dự.
Khuyết Chu cũng đã sớm đoán được, muốn ngay lập tức để ba và bà nội rời khỏi nơi này là chuyện không thể nào.
Cô võ lưng bà nội, lại đưa cho bà một viên đan dược: "Không sao, sau này rồi lại nói đến vấn đề này."
"Những thứ bên ngoài kia... Tiểu Chu, bà và ba con đã nghe thấy con nói cái gì mà Thần Linh chỉ thị, là thật sao?"
"Là giả." Khuyết Chu nhìn ánh mắt già nua của bà, mở miệng nói.
Bà nội há hốc miệng, dường như không kịp phản ứng với hành vi thành thật như vậy của Khuyết Chu.
Ngay từ đầu Khuyết Chu cũng không muốn gạt bà nội và ba, cô vừa vuốt trán bà nội vừa nói: "Trên thế giới này có lẽ có Thần, nhưng Thần sẽ không nhàn rỗi như vậy, nhàn rỗi đến mức mỗi ngày đều đến cái nơi chim không thèm j¡ này của chúng ta mà xem hoa màu có thu hoạch được hay không.
Đại đa số Thần Linh sẽ không nhúng tay vào chuyện của nhân gian."
"Đứa nhỏ này, con nói như thể mình đã từng gặp qua Thần Linh rồi vậy!"
Hạt vừng nhỏ nghĩ thầm, tỷ tỷ chưa thấy qua, vì tỷ tỷ cũng là Thần, chuyện ở Thần giới rất nhiều, cũng giống như tỷ tỷ nói, chuyện mình còn làm không xong, lấy thời gian đâu đi làm chuyện của nhân loại được chứ! Hơn nữa trên đời này có tiểu thế giới nhiều như vậy, trừ Thiên Đạo mới là người quản mọi chuyện của tiểu thế giới, nhưng Thiên Đạo chỉ đảm bảo duy trì nội dung và tuyến đường cố định của những người ở trong thế giới đó, còn Thần giới chắc còn không thèm liếc mắt về mấy chuyện trong tiểu thế giới này một cái nào.
Khuyết Chu mỉm cười: "Bà không cần lo lắng về chuyện của con, bà và ba hãy ở nhà dưỡng bệnh cho tốt, những người đó đến cho đồ gì chúng ta đều nhận hết, người trong thôn này chưa ai chưa từng trả ơn ba hoặc bà nội vê mọi chuyện mà hai người làm cho bọn họ cải! Bây giờ coi như là trả ân cho chúng ta, lát nữa con sẽ nấu ít mì sợi cho hai người ăn."
Bà nội không nỡ ăn những món ngon như mì sợi và trứng gà, đối với người như bọn họ mà nói, chỉ có ngày tết thì mỗi người mới ăn được một cái, mì sợi lại càng ăn ít hơn, toàn ăn gạo gói hoặc là canh gạo trộn lẫn với nhau.
Vì vậy, cả ba và bà đều rất gầy.
Khi trong phòng bếp bốc lên mùi thơm, Khuyết Chu thuận tiện cất những thứ mà những người đó tặng trong ngăn tủ cũ trong phòng bếp, hơn nữa còn khóa lại, vẽ thêm bùa đặt dưới đáy tủ, cô không muốn để cho Khuyết Phong lấy những thứ này đi bán hoặc là ăn hết.
Anh trai của nguyên chủ chỉ biết lông nhông bên ngoài, cả ngày đều không chịu ở nhà, cũng không thèm nói với người nhà câu nào, Khuyết Chu cũng lười quan tâm đến anh ta.
Trong kế hoạch rời khỏi nơi này, cô không có ý nghĩ mang theo anh trai không biết cố gắng này đi.
Nhìn bà và ba ăn xong thì trời đã tối.
Trong ruộng toàn là người, mọi người đã thấy bản lĩnh của Khuyết Chu, lúc về thì cơm cũng không ăn đã kéo nhau đến cuốc đất làm đất tơi xốp rồi ở đó chờ đến mười hai giờ đêm.
Thôn trưởng cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, sau khi nghe được tin tức, thôn trưởng còn có chút khinh thường, trong lòng cảm thấy Khuyết Chu đang lừa dối đám người này.
Nhưng khi đến đúng mười hai giờ đêm, Khuyết Chu đứng trong ruộng đất của thôn, toàn bộ ruộng đất đều được làm tơi xốp.
Ánh trăng trên đỉnh đầu cực kỳ sáng, núi Tuyết cách đó không xa phản chiếu lại ánh trăng, chiếu lên trên tất cả các mảnh đất trong thôn.
Trong mũi tràn ngập mùi tuyết trộn lẫn với bùn đất.
Cô ngẩng đầu nâng cánh tay lên rồi nhắm mắt lại.
Trong nháy mắt đó, dường như trên người Khuyết Chu đều đang phát sáng.
Mọi người thấy cô thì không tự chủ được chắp hai tay lại, trong lòng đều mang theo chờ đợi.
Nếu Khuyết Chu thật sự có thể làm cho lúa mạch có thể mọc lên trong điều kiện giá rét giống như lúc chiều, vậy Khuyết Chu thật sự là Thần Nữ danh xứng với thực.
Bọn họ nhất định phải cung phụng Khuyết Chu cho tốt.
Ánh sáng trên người Khuyết Chu như đang truyền năng lực gì đó ra ngoài, có người phát hiện bùn đất bắt đầu có động tĩnh.
Ngay sau đó, những chồi non xanh mướt mọc lên từ dưới đất, ngay lúc đó thì Khuyết Chu đột nhiên thu tay lại: "Hôm nay chỉ làm được như vậy thôi, ngày mai và ngày kia tôi còn tới mấy lần nữa, mấy ngày nay các người nhớ chăm sóc tốt cho mấy mầm non mới mọc này đi, nếu như bị đông chết, vậy Thần Linh cũng không thể cứu sống lại được."
"Nhanh như vậy sao? Nhưng chiều hôm nay không phải cô có thể làm cho lúa mạch chín mà?! Bây giờ sao cô không trực tiếp làm cho lúa mạch chín đi?" Một người đàn ông chống cái cuốc của mình xuống đất, bất mãn hỏi.
Anh ta cảm thấy Khuyết Chu làm vậy là cố ý khiến cho bọn họ ăn ngủ không yên hoặc là bây giờ Khuyết Chu không có năng lực để làm được chuyện đó.
Ánh mắt Khuyết Chu liếc nhìn về phía người đàn ông vừa lên tiếng nói chuyện đó, khuôn mặt non nớt nhưng mang theo quyền uy tuyệt đối, không cho người khác bất kỳ có sự chống cự nào: "Chính anh không trồng được, tôi và Thần Linh đã giúp cho lúa mạch của các người có thể biến thành như bây giờ thì nên mang ơn đi, làm như ai cũng có khả năng nghịch thiên ấy.
Nếu anh muốn lúa mạch của mình nhanh chóng mọc ra cũng được, anh chia tuổi thọ của mình cho đám lúa mạch này đi, anh có làm được không?" -
Người đàn ông run rẩy, vội vàng lắc đầu câm miệng không nói gì nữa.
Vừa rồi cô là Thần Nữ, nhưng bây giờ cô mở to mắt, trên núi Tuyết vốn sáng ngời nhưng lại giống như địa ngục ở phía sau cô.
Mọi người phát hiện ra hình như Khuyết Chu đã thay đổi rất nhiều, nhưng không ai nghi ngờ cô cả.
Bởi vì năng lực khi cô biểu hiện ra bên ngoài khiến mọi người tin tưởng, loại biến hóa này của cô có lẽ thật sự liên quan đến Thần Linh.
Cô rời khỏi cánh đồng, đám người tự động nhường đường cho cô.
Mặc dù Khuyết Chu đi ngược hướng lại với hướng về nhà mình cũng không ai dám lên tiếng hỏi.
Chỉ có hạt vừng nhỏ hỏi cô: "Tỷ tỷ, sao tỷ không về nhà? Bây giờ trời đã gần sáng rồi, tỷ không ngủ sao?"
"Ta còn chút chuyện phải làm."
"Chuyện gì?" Hạt vừng nhỏ suy nghĩ một chút: "Chẳng lẽ là chuyện của nam chính sao? Mỗi lần tỷ tỷ làm chuyện gì đó cho nam chính mới có thể không ăn không ngủ, mặc kệ tất cả để đi tìm nam chính."
Khuyết Chu dừng bước: "Hả? Ta có dáng vẻ đó sao?"
Hạt vừng nhỏ lập tức gật đầu như giã tỏi: "Có, có, có nha."
Con rắn nhỏ rung đùi đắc ý, bắt đầu nói đến những chuyện của mấy thế giới trước lúc cô gặp được nam chính.
Nói xong, nó cảm thấy hình như bầu không khí có chút không thích hợp, vừa ngẩng đầu lên đã thấy nguyên thần của Khuyết Chu đang nhìn mình cười, mặc dù đang cười, nhưng hạt vừng nhỏ vẫn giật mình, thức thời ngậm miệng lại: "Ta sai rồi! Ta không nói nữa!"
Tốc độ nhận lỗi nhanh đấy!
Khuyết Chu cười khẽ một tiếng, lập tức đi về phía núi Tuyết.
Giờ phút này trong núi tuyết có mấy con sói đang nhìn chằm chằm vào một nhân loại đang lẻ loi đứng trước mắt này.
Trên đùi nhân loại kia đang bị thương, mùi máu tươi làm cho nước miếng của mấy con sói lập tức nhỏ xuống dưới mặt đất.