Vậy trên người aknh có cái gì đáng giá để tôi giúp anh chứ?"
Kỳ quái chính là, ánh mắt cô trần trụi nhìn mình như vậy nhưng Nhan Trạch lại không cảm thpấy mình bị mạo phạm.
Ánh mắt của cô giống như móc câu, ở trong bóng đêm đen kịt, gắt gao nhìn vào đôi mắt của anh.
Hầu kết Nhan Trạch nhấp nhô: "Nếu cô có thể giúp tôi, chứng tỏ trên người tôi nhất định có thứ mà cô muốn, đúng không?"
Hạt vừng nhỏ che mắt của mình lại, mỗi lần đại lão gặp nam chính, bầu không khí giữa hai người đều làm cho nó có chút mặt đỏ tim đập.
Quả nhiên mặc kệ dáng vẻ của nam chính là gì, lúc gặp phải đại lão, cũng chỉ có thể biến thành chó con nhỏ mà thôi.
Nhìn Nhan Trạch như vậy, nó mong chờ nhìn đại lão, nó cảm thấy nếu bây giờ đại lão lắc đầu nói không chừng thiếu niên này thật sự sẽ khóc lên mất.
Khuyết Chu nhướng mày: "Tôi còn tưởng rằng đạo gia là một người đàn ông thối không hiểu phong tình, bây giờ xem ra không phải đạo gia không hiểu mà là không thể hiện ra bên ngoài.
Không biết sư phụ của anh có từng nói với anh chuyện nam nữ hoan ái hay là tình yêu nam nữ không?"
Nhan Trạch càng đỏ mặt hơn: "Sư phụ đã từng cập đến... câu chuyện của ông ấy và người phụ nữ mà ông ấy yêu."
"Cái khác chưa từng nói với anh sao?”
"Không có..."
"Haizz..." Khuyết Chu thở dài một tiếng, đứng thẳng người lên: "Như vậy đi, trong khoảng thời gian này anh ở chỗ tôi, vừa vặn chỗ của tôi rất lớn, mỗi tháng anh chỉ cần đưa tiền thuê nhà cho tôi là được.
Anh biết nấu ăn không?" Nhan Trạch gật đầu: "Có."
"Được, tôi rảnh thì tôi nấu, anh rảnh thì anh làm, lát nữa tôi sẽ dọn dẹp phòng bên cạnh cho anh."
"Nhưng..." Nhan Trạch ấp úng: "Tôi thật sự không có tiền."
Sư phụ luôn nói, tiền là vật ngoài thân, ngay từ đầu Nhan Trạch cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng từ khi xuống núi, không có tiền là nửa bước khó đi.
Nếu không phải sư phụ bố trí pháp trận trên núi, có thể thi thể của sư phụ đã bị cướp đi.
Mà anh cũng không có tiền hỏa táng cho sư phụ, càng miễn bàn mua một ngôi mộ cho ông.
Ở thành phố này làm gì cũng cần tiền.
Khuyết Chu đứng thẳng người, khoảng cách giữa hai người lại bị kéo ra xa.
Nhan Trạch bỗng cảm thấy mất mát.
Cô mỉm cười: "Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ giúp anh, nếu anh là đạo sĩ, vậy dùng bản lĩnh của anh đi xem phong thủy hay xem tướng gì đó cũng được, mấy cái này chắc anh biết chứ?"
"Ừ, biết.
Sư phụ đã từng dạy cho tôi."
"Rất nhiều ông chủ lớn đều rất tin tưởng về chuyện này nên rất dễ kiếm tiền trên người bọn họ.
Chờ anh kiếm được tiền, cũng có thể quyết định ở lại đây hay là tự mình dọn ra ngoài ở."
Cô xoay người, hơi nghiêng đầu nói: "Bây giờ không nói những chuyện này, chuyện này tôi sẽ giúp anh giải quyết, chờ anh hoàn thành được đơn hàng đầu tiên, sau đó những người khác sẽ tự động tìm tới cửa.
Chiều nay tôi không có tiết, lát nữa sẽ đi mua cho anh một cái điện thoại di động để thuận tiện liên lạc.
Số tiền này coi như là tôi cho anh mượn trước."
"Tỷ tỷ, tỷ tính toán sổ sách rõ ràng như vậy, nam chính có nghĩ là chúng ta quá keo kiệt không?”
Khuyết Chu lắc đầu: "Anh ấy không chỉ không cảm thấy ta keo kiệt, ngược lại còn cảm thấy rất cảm động"
"Thật hay giả vậy?" Hạt vừng nhỏ nhìn chằm chằm vào nam chính.
Khá lắm! Nam chính nhìn chằm chằm bóng lưng của đại lão, trong ánh mắt viết hai chữ... cảm kích.
May mà Khuyết Chu nói có thể dùng tiền trả ân, trong lòng anh mới dễ chịu một chút.
Nếu Khuyết Chu không cần thứ gì, anh sẽ phỉ nhổ mình là bạch nhãn lang.
Anh từ trên giường đi xuống, phòng khách chỉ có một cái bàn nhỏ.
Khuyết Chu khoanh chân ngồi dưới đất, thậm chí cũng không thể gọi là một cái bàn, giống như một cái bàn trà nhỏ.
Ba món mặn một món canh được để đầy bàn, đồ ăn cũng xinh đẹp như bản thân của cô.
Cái chén in lên hình hoa hồng màu đen, vừa nguy hiểm lại mê người.
Thức ăn rất thơm, từ sau khi sư phụ đi, anh chưa từng ăn một bữa cơm ngon, không muốn nấu cơm, cũng không có thời gian để làm.
Một khi dừng lại, dấu vết của hung thủ giết sư phụ sẽ biến mất.
Thật vất vả dọc theo dấu vết mới tìm được Đỗ Phong, nhưng lại bị đại yêu này phát hiện dễ dàng, sau đó anh đã bị đuổi giết.
Mấy tháng nay anh chưa từng được ăn bữa cơm nóng hổi như vậy, trước đó anh đều tùy tiện ăn chút gì đó như hoa quả hoặc bánh khô, vì dù gì anh cũng không có tiền để đi ăn những thứ ngon miệng.
Trên người Nhan Trạch mặc dù có cơ bắp, nhưng có thể nhìn ra một thời gian rất dài anh không được ăn no, trên người đều gầy đi rất nhiều.
Anh bới hai muỗng cơm vào trong chén của mình, đưa chén đến bên miệng, ngẩng đầu rụt rè nhìn Khuyết Chu.
Đôi mắt kia ướt sũng, giống như một con nai con xinh đẹp đang sợ hãi.
Hạt vừng nhỏ: Cái này ai chịu nổi chứ???
Ồ, đại lão lại chịu được!
Nhưng nó cảm thấy đại lão có lực tự chủ tương đối mạnh, nếu không bây giờ hai người sao chỉ có quan hệ bình thường, hơn nữa nam chính của thế giới này tương đối ngây thơ, phỏng chừng bây giờ nam chính đã bị đại lão đèn ngã trên mặt đất rồi!
Ánh mắt Khuyết Chu lóe lên trong chớp mắt: "Nhìn tôi như vậy làm gì?"
"Tôi muốn nói xin lỗi với cô, lần đầu tiên gặp cô, tôi không cảm nhận được đạo lực trên người cô, sau đó lại vừa vặn truy ra dấu vết của kẻ thù, hơn nữa cô không cảm thấy sợ hãi, tôi cho rằng cô cũng là yêu tinh.
Chuyện này là tôi không đúng, tôi xin lỗi cô."
Lúc anh không chất vấn, giọng nói của anh rất thanh thoát, cũng giống như đôi mắt kia của anh.
Khuyết Chu sờ sờ đầu anh, tóc Nhan Trạch rất dài, lúc trước đều dùng trâm cài cài lên, vừa nhìn đã thấy như một tiểu đạo sĩ.
Bây giờ đã rối tung rối mù, kết hợp với cặp mắt ướt sũng kia, hiển nhiên là một đại mỹ nhân.
Người đẹp thường thường đều khó phân biệt nam nữ, ví dụ như hạt vừng nhỏ cảm thấy nếu như đại lão để tóc ngắn, lông mày hơi thô một chút, chắc chắn cũng siêu cấp đẹp trai.
Đầu ngón tay xuyên qua mái tóc, xúc cảm trên tay rất mềm mại.
Cô nhẹ nhàng xoa hai cái, Nhan Trạch hơi nheo mắt lại, theo bản năng ngẩng đầu lên.
"Không sao, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, đã cảm thấy anh là một tên ngốc, đối với việc anh mạo phạm tôi tôi cũng không để ở trong lòng, chỉ có điểm cảm thấy lạ là bây giờ còn có đạo sĩ như anh sao?"
Hai chữ "Tên ngốc" kia khiến Nhan Trạch ngẩn người, anh gãi gãi má mình: "Sư phụ nói, trên con đường tu luyện này, không thể lây nhiễm quá nhiều chuyện thế tục, nếu không rất dễ tẩu hỏa nhập ma, cũng sẽ không có bản lĩnh gì lớn."
"Sư phụ anh nói rất đúng, cho nên tôi mới cảm thấy rất ngạc nhiên.
Anh ở trong mắt chị đây chính là một tên nhóc, hai người chúng ta quen biết lâu như vậy, nhưng tôi còn chưa biết anh tên là gì?"
Lúc này Nhan Trạch mới kịp phản ứng, duyên phận khiến anh gặp được Khuyết Chu hai lần.
Anh nghe thấy người khác gọi tên cô là Khuyết Chu, nhưng anh lại không giới thiệu qua tên của mình, đây thật sự là chuyện không lễ phép.
Nhan Trạch lập tức ngồi nghiêm chỉnh: "Tôi tên Nhan Trạch, Nhan trong nhan sắc, Trạch trong phúc trạch."
"Nhan Trạch, tên anh rất hay, tôi tên là..."
"Cái này tôi biết, cô tên Khuyết Chu, lần trước tôi nghe Đỗ Phong gọi cô như vậy, tên của cô cũng rất dễ nghe."
Đợi anh nói xong, Khuyết Chu nhấp môi, đưa tay che miệng cười khẽ, ánh mắt càng thêm thâm thúy: "Chỉ nghe thấy Đỗ Phong nói một chút đã nhớ rõ tên của tôi sao?"
"Nhan Trạch, anh như vậy, rất dễ khiến tôi hiểu lâm đấy!"