Bàn trước liếc mắt: "Cậu nói lời này không đúng, tiểu Chu có thể lấy được thứ hạng nằm trong top 3, giáo viên đã nói trình độ hiện tại của tiểu Chu sánh ngang với Kỳ Hứa."
Hạt vừng nhỏ: Rõ ràng lợi hại hơn nam chính nhiều!!!
"Top 3? Các bạn học khác đã tham gia rất nhiều cuộc thi đấu khác nhau, tuy rằng Khuyết Chu quả thật lợi hại nhưng hẳn không có khả năng lần đầu tiên tham gia đã giành được thứ hạng trong top 3 chứ?”
"Lần đầu tiên Kỳ Hứa tham gia tranh tài cũng đạt hạng nhất, nam được chẳng lẽ nữ lại không? Ánh mắt của cậu có vấn đề hay miệng của cậu có vấn đề vậy?!"
Bàn trước thật sự không nhìn nổi Tưởng Hàm và Đàm Nhĩ Thư như vậy.
Cậu ta ngồi ở bàn trước, rất rõ ràng Khuyết Chu là dạng người gì, tuy rằng không nói nhiều nhưng cô cơ bản không phải là người lạnh lùng cao ngạo, chỉ là không thích nói chuyện mà thôi, con người cô thật sự rất tốt.
Hơn nữa mỗi lần cậu ta tìm cô hỏi bài, cô cũng chưa tỏ vẻ mất kiên nhẫn bao giờ.
Trình độ của Kỳ Hứa như thế nào thì cậu ta không biết, nhưng trình độ của Khuyết Chu quả thật đã cao hơn tất cả mọi người trong lớp bọn họ một vòng lớn.
Tưởng Hàm này, cả ngày giống như mắc bệnh mắt đỏ, nhìn thấy Khuyết Chu lại âm dương quái khí, cậu ta đều hoài nghi người này có phải từ trong địa phủ đi lên hay không, sao cả ngày quỷ khí dày đặc như bệnh thần kinh vậy?!
Trên mặt Tưởng Hàm lúc đỏ lúc trắng.
Cô ta giấu đầu hở đuôi nói: "Tớ cũng chỉ quan tâm thành tích của Khuyết Chu một chút, tớ nào có ý như cậu vừa nói, dù sao đại lão có rất nhiều mà, tớ đương nhiên cũng hy vọng Khuyết Chu có thành tích tốt."
Bàn trước lại trợn trắng mắt: "Tốt nhất cậu nên nghĩ như vậy."
Sau đó, cậu ta vỗ vỗ tay Khuyết Chu: "Cậu đừng nghe những lời cậu ta nói, tớ tin nhất định tiểu Chu có thể lấy được thứ hạng tốt."
Khuyết Chu mỉm cười: "Quả thật đạt được thứ hạng rất tốt, buổi tối lúc tự học, chủ nhiệm hẳn là sẽ thông báo trên radio."
Bình thường trường học tham gia loại thi đấu này, lấy được xếp hạng tương đối tốt hoặc là có đột phá lớn hơn so với lần thi đấu trước, bình thường chủ nhiệm hoặc giáo viên đều sẽ thông báo tình hình cho học sinh trong trường.
Cho nên Khuyết Chu cũng không vội giải thích cho mình.
Dù sao loại người như Tưởng Hàm, cho dù cô nói mình đứng đầu Tưởng Hàm cũng chỉ nói Khuyết Chu đang khoác lác.
Còn không bằng để cho chủ nhiệm tự mình nói.
Tưởng Hàm hừ một tiếng.
Cho dù bây giờ thành tích của Khuyết Chu tốt hơn, cũng không có khả năng lần đầu tiên tham gia thi đấu đã có thể lấy được thứ hạng tốt?
Thật đúng là cho rằng mình và Kỳ Hứa thân thiết một chút là có thể biến thành Kỳ Hứa?
Còn ở đây khoác lác.
Trên loa phát thanh của trường vẫn không thấy động tĩnh gì, mãi cho đến khi sắp học xong tiết tự học buổi tối, chủ nhiệm vẫn không thông báo gì trên radio.
"Khuyết Chu, sao chủ nhiệm còn chưa nói kết quả cuộc thi lần này?" Lần này không phải Tưởng Hàm mở miệng.
Mà là Đàm Nhĩ Thư.
Từ sau khi cô ta và Thương Hạo có quan hệ, Khuyết Chu có thể cảm giác được Đàm Nhĩ Thư coi mình là kẻ địch giả tưởng.
Khuyết Chu cười khẽ: "Lát nữa sẽ nói."
"Có phải kết quả trận đấu lần này không được tốt lắm không?"
"Mặc kệ có tốt hay không chủ nhiệm đều sẽ nói."
"Khuyết Chu, cậu đừng gạt chúng tớ nữa, thật ra..."
"Tôi nói rồi, sẽ nói." Khuyết Chu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô ta, trong ánh mắt mang theo cảnh cáo cùng lạnh lùng, nhưng cô vẫn còn cười: "Cho nên bây giờ cậu có thể trở về chỗ ngồi không? Bạn học Đàm Nhĩ Thư, tự học còn chưa kết thúc."
Tuy Khuyết Chu không quan tâm Đàm Nhĩ Thư và Tưởng Hàm nói gì, nhưng hai người này cứ như ruồi muỗi vo ve bên tai, khiến cô cảm thấy rất phiền.
Khí thế trong ánh mắt cô khiến hai người hoảng sợ, không chỉ Tưởng Hàm và Đàm Nhĩ Thư, bạn học bên cạnh cũng bị ánh mắt vừa rồi của cô làm cho khiếp sợ.
Bàn trước sửng sốt ba giây, sau đó hai mắt sáng lên: "Tiểu Chu, cậu thật đẹp trai nhal!!"
Cậu ta đã sớm cảm thấy Đàm Nhĩ Thư và Tưởng Hàm rất phiền.
Từ sau khi Đàm Nhĩ Thư và Thương Hạo có quan hệ, người này cả ngày không biết kiêu ngạo cái gì.
Rõ ràng biết Thương Hạo là dạng người gì, còn biết rõ bạn cùng phòng bị uy hiếp cũng có liên quan đến người ta nhưng vẫn vậy.
Loa phát thanh trong phòng học truyền đến âm thanh.
Âm thanh nghe có chút chói tai, sau đó chính là hai tiếng ho nhẹ, nhưng đây không phải là giọng của chủ nhiệm mà là giọng của Kỳ Hứa.
"Chào các bạn học sinh, tôi là học sinh lớp 11-4 Kỳ Hứa, thân thể của chủ nhiệm không khỏe, hôm nay tôi cùng mọi người báo cáo một chút tình huống thi đấu của đội thi đấu vật lý lần này."
Giọng nói của anh tuy lạnh lùng nhưng vẫn mang theo hơi thở độc đáo của thanh xuân.
Cho dù vang lên trong radio nhưng cũng có thể tưởng tượng được dáng người ngồi thẳng, vẻ mặt nghiêm túc của anh.
"Lần này có hai bạn đạt hạng nhất, đều là thành viên trong đội vật lý của trường chúng ta, hạng hai cũng là học sinh của trường chúng ta, hạng năm đến tám cũng là học sinh trường ta, tiến bộ hơn rất nhiều so với cuộc thi giao hữu lần trước."
"Hai hạng nhất bao gồm tôi và một bạn học sinh lớp 10 Khuyết Chu, tuy rằng mới lớp 10 nhưng thực lực rất mạnh, chủ nhiệm và thầy Chu cùng với các thành viên trong đội vật lý, kể cả tôi đều phải cảm ơn Khuyết Chu.
Trong khoảng thời gian này, cậu ấy luôn hỗ trợ giảng đề giúp tất cả thành viên trong đội, cậu ấy không chỉ dành được hạng nhất, mà là người lập kỷ lục làm bài nhanh nhất, cũng là người khiến đội vật lý muốn học tập theo nhất."
Sau đó Kỳ Hứa còn đang đọc tên và thứ hạng của các thành viên còn lại, nhưng trong lớp đã không còn ai nghe nữa.
Trong nháy mắt Kỳ Hứa nói cảm ơn với Khuyết Chu, cả lớp đã sôi trào lên, giống như lấy được hạng nhất không phải Khuyết Chu mà là chính bọn họ.
Nhất là bàn trước, quay đầu cầm lấy tay Khuyết Chu, kích động hoan hô.
Tiếng hoan hô của lớp 10-3 vang vọng cả tòa nhà dạy học.
Về phần vì sao mọi người hưng phấn như vậy, ngoại trừ Khuyết Chu là học sinh lớp 10 lấy được hạng nhất mà học sinh lớp 11 trọng điểm cũng không lấy được ra.
Còn có một điểm chính là, Khuyết Chu lấy được vị trí thứ nhất thì chủ nhiệm lớp khẳng định rất vui vẻ.
Chủ nhiệm lớp vừa vui vẻ, trong khoảng thời gian này bọn họ sẽ tốt hơn.
Nghĩ thế nào cũng là một chuyện nhất cử lưỡng tiện.
Ở trong không gian, hạt vừng nhỏ rất sảng khoái khi nhìn thấy vẻ mặt thối của Tưởng Hàm và Đàm Nhĩ Thư.
Vẻ mặt của hai người kia dường như không muốn tin.
Kết thúc tiết tự học buổi tối, trở về phòng ngủ, Lý Tuệ Quân luôn không nói gì cũng nhỏ giọng nói một câu chúc mừng, rất là chân thành.
Nhưng mà Đàm Nhĩ Thư ngồi ở vị trí của mình hơi có chút trách cứ mở miệng: "Khuyết Chu, trước kia cậu lợi hại như vậy sao không nói với chúng tớ chứ?!"
"Tôi nói cậu sẽ tin sao?" Khuyết Chu hỏi cô ta.
Đàm Nhĩ Thư nghẹn ngào, đèn bàn trên bàn bao phủ lấy mặt của Khuyết Chu, cả người cô giống như đang phát ra ánh sáng nhu hòa.
Từ khi nào cô trở nên xinh đẹp như vậy?
Đàm Nhĩ Thư hít sâu một hơi, bỗng nhiên mỉm cười: "Hai ngày trước Thương Hạo nói với tôi muốn cậu dạy bổ túc cho cậu ấy, cậu ấy có thể trả tiền cho cậu, cậu có muốn đi không?"
Khuyết Chu: "Không đi, tôi ngại xui xẻo khi gặp tên chó điên đó."