Liêu Tâm nhịn không được mở miệng hỏi: "Tôi và ba mẹ tôi cũng nghe được mấy lời mà cô nói trên radio, điều cô nói là thật sao?"
"Anh nói cái gì là thật?”
"Cô nói... Thần Linh chỉ thị gì gì đó."
Khuyết Chu cười khẽ, hơi liếc mắt nhìn anh, vóc dáng Liêu Tầm cao hơn cô gần một cái đầu lúc nói cô còn phải ngửa đầu lên mới có thể nhìn vào mắt của anh.
Cô nhìn vào mắt của Liêu Tầm rồi nói: "Tin thì có, không tin thì không."
Câu nói này cực kỳ thần bí.
Liêu Tâm cảm thấy hẳn là anh không tin, nhưng đêm nay đột nhiên cô xuất hiện, rồi sau đó bầy sói lại rời đi khiến anh không biết mình nên tin hay không.
Ngay lúc anh còn do dự, Khuyết Chu lại nói: "Ví dụ như đêm nay tôi tới đây tìm anh là do Thần Linh chỉ dẫn, Thần Linh bảo tôi đến đây cứu anh thì anh có tin không?"
Vẻ mặt Liêu Tâm đều viết lên mấy chữ: Cô đừng gạt tôi.
Từ trước đến nay anh không tin những thứ này, nếu trên thế giới này thật sự có Thần Linh, vậy anh thật sự muốn túm cổ áo của Thần Linh rồi hỏi vì sao cả nhà bọn họ chỉ muốn sống cuộc sống yên ổn nhưng lại khó khăn đến như vậy?!
Mặt mày thiếu niên hiện lên vẻ u ám.
"Anh có thể tin, cũng có thể không tin, nhưng chuyện tôi đến cứu anh là chuyện đã xảy ra." Khuyết Chu nhẹ nhàng chậm rãi nói, cách đó không xa, ánh trăng cũng phản chiếu xuống đỉnh của núi Tuyết.
Trong lời nói của cô có chút mập mờ khiến Liêu Tâm không biết làm sao.
Đã là lần thứ hai rồi, trong một thời gian ngắn không đến một tiếng mà anh đã đỏ mặt vì mấy câu nói của cô gái nhỏ này.
Anh quyết định nói sang chuyện khác, hỏi chút chuyện trong nhà của Khuyết Chu.
Khi Khuyết Chu cực kỳ thản nhiên nói ra chuyện bà nội và ba của mình đều sinh bệnh, anh trai cũng là thứ chẳng ra gì, cái loại thẳng thắng đến cực điểm này làm cho Liêu Tâm có chút nghi ngờ cô không phải là một người mười tám tuổi.
Hoặc là nói, cô không còn giống như cô gái nhỏ trong trí nhớ của mình nữa.
Khuyết Chu trong trí nhớ có chút nhát gan, tuy rằng cũng rất đáng yêu nhưng Liêu Tầm cảm thấy nếu bây giờ cô vẫn mang tính cách này thì nhất định sẽ bị cả cái thôn kia, còn có anh trai của mình lợi dụng và bắt nạt.
Cô luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, giống như chuyện gì cũng biết, cái loại lạnh nhạt này Liêu Tâm chưa từng thấy qua, dù anh lên thành phố lớn học đại học, từng gặp qua không ít nhân vật lớn, nhưng anh không thấy trên người đám người đó có vẻ lạnh nhạt như vậy.
"Đến rồi." Hai người vừa đi vừa nói, Khuyết Chu ngẩng đầu nhìn biệt thự trước mắt.
Thời gian trôi qua nhanh hơn so với tưởng tượng, thậm chí Liêu Tâm còn chưa kịp phản ứng đã về đến nhà.
Anh không phải là một người hay nói, cũng không thích ở trước mặt người ngoài nhắc tới suy nghĩ từ trong nội tâm của mình, lại càng không thích hỏi những chuyện riêng tư của người khác.
Nhưng hôm nay gặp được Khuyết Chu, anh đã sắp nói hết sạch sẽ những chuyện mà mình giấu trong lòng cho cô biết rồi.
Thật ra căn biệt thự trước mắt cũng không thể gọi là biệt thứ lớn, chỉ có hai tâng đơn giản, còn có ban công xinh đẹp, một cái sân rất lớn.
Trong hoàn cảnh ác liệt như vậy mà trong sân vẫn còn trồng một ít hoa.
Nhưng mà so với thôn xóm xung quanh, căn biệt thự này quả thật có thể gọi là biệt thự lớn, dù gì cũng không như nhà của nguyên chủ, chỉ dùng đất đắp lên tạo thành một căn nhà.
Xuyên qua sân, Liêu Tâm đẩy cửa ra, cửa vừa được mở, Khuyết Chu đã ngửi thấy mùi thuốc vô cùng nồng nặc và vài tiếng ho.
Liêu Tâm ba bước thành hai đi đến một căn phòng.
Khuyết Chu cũng nhanh chóng đuổi theo.
Trong phòng, người phụ nữ có sắc mặt nhợt nhạt nằm trên giường bệnh, vẻ mặt của bà cực kỳ đau khổ, khuôn mặt sưng phù, cánh tay cũng sưng lên, toàn bộ hai mắt đều vì khuôn mặt sưng phù nên không thể mở to mắt được.
Bà không ngừng ho khan, bên cạnh có một thùng rác nhỏ, bên trong thùng rác đều là chất nhầy nhụa vì ho khan nên nôn ra ngoài.
Bên giường là một người đàn ông trung niên đang lo lắng nhìn bà, ông nắm chặt vạt áo của mình, cứ mỗi lần người phụ nữ ho khan là tim của ông đều thắt lại một lần, ông hận người nằm trên giường bây giờ không phải là mình.
Mà một người phụ nữ trung niên khác ngồi ở bên giường còn lại, người này thì Khuyết Chu cũng biết.
Bà ta là bác sĩ duy nhất trong thôn.
Nói là bác sĩ nhưng thật ra bà ta cũng không biết nhiều, nghe bà nội nói là bác sĩ này có mở một tiệm thuốc nhỏ trên trấn, cũng làm việc này được mười mấy năm, những bệnh nhẹ hay vết thương nhỏ thì bà ta biết chữa trị như thế nào, nhưng bệnh nặng hơn thì bà ta không biết làm sao để chữa lành bệnh được.
Lúc bà nội nguyên chủ sinh bệnh cũng đi tìm bác sĩ này, bà ta nói chỉ là bị cảm nhẹ, trở về nghỉ ngơi thật tốt là được.
Kết quả càng nghỉ ngơi thì bệnh càng nặng hơn.
Nghe được động tĩnh, bác sĩ quay đầu lại trước, cau mày như muốn trách cứ, nhưng vừa quay đầu lại đã đối diện với một đôi mắt đầy u ám, trong nháy mắt khi nhìn thấy Khuyết Chu, thân thể bác sĩ run lên, lời nói đã đến bên miệng lại nghẹn trở về.
"Tầm Tầm bị thương sao?" Người đàn ông trung niên liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy vết thương trên đùi của anh, sắc mặt vốn đã tái nhợt của ông càng thêm tái nhợt hơn.
Nhưng mà lực chú ý của Liêu Tâm dừng lại ở hai chữ "Tâm Tầm khi ba anh kêu tên anh, anh hơi nghiêng người: "Ba, Khuyết Chu cũng tới, ba đừng có kêu con là Tâm Tầm được không?"
"Được, Tâm Tầm."
Liêu Tầm kể lại chút chuyện mình gặp phải trên núi cho ba mình nghe, không giống với trong tưởng tượng của Khuyết Chu, ba của Liêu Tầm là người vừa nhìn đã biết ông là loại người có tri thức, từng đọc qua rất nhiều loại sách báo.
Còn người phụ nữ khi nghe thấy âm thanh cũng nỗ lực mở mắt mỉm cười, mặc dù cả khuôn mặt đều sưng phù, nhưng vẫn có thể nhìn ra nếu bà không sinh bệnh thì nhất định sẽ rất xinh đẹp.
"Tiểu Tâm về rồi, Tiểu Tâm bị thương sao? Bác sĩ, bà khám cho Tiểu Tầm trước đi."
"Không cần đâu mẹ, Khuyết Chu đã giúp con xử lý tốt rồi, cô ấy nói cô ấy có thể trị bệnh cho mẹ cho nên cũng đi theo.
Cô ấy rất giỏi, có thể đuổi bầy sói đi, hơn nữa còn bôi thuốc mỡ cho con, chân con vốn rất đau nhưng bây giờ đã không còn đau nữa."
Liêu Tâm cực kỳ ngoan ngoãn, khác với cái khí thế cầm que củi chiến đấu cùng bầy sói kia.
Hạt vừng nhỏ cười he he hai tiếng: "Tỷ tỷ, ta thấy nam chính này là loại người dịu dàng hiểu chuyện khó tìm đó nha."
"Ừ, đúng là rất khó tìm."
Thật ra lúc trước hạt vừng nhỏ xem qua kịch bản gốc thì thấy nam chính luôn có ham muốn chiếm hữu rất mạnh, thậm chí còn muốn cường thủ hào đoạt* với nữ chính.
(*) Cường thủ hào đoạt là sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ để chiếm được cái gì từ người khác, bắt họ phải làm theo ý mình.
Nhưng có là yêu ai yêu cả đường đi lối về, lúc nam chính gặp được đại lão đã thay đổi tính cách, đối với người bên cạnh mình cũng dịu dàng hơn, người như vậy thật sự rất khó tìm.
Về phần người có bệnh kiều và cường thủ hào đoạt, chỉ cần tỷ tỷ tới là được!
Ví dụ như giờ phút này đây, bác sĩ nhịn không được nghi ngờ: "Một cô gái nhỏ thì biết cái gì, Liêu tiểu thiếu gia, cậu đừng để bị lừa."
Khuyết Chu quét mắt đến: "Cô gái nhỏ như tôi không hiểu thì một người đã đến tuổi xế chiều như bà thì biết hết hay sao? Có lừa ai hay không thì trong lòng bà biết rõ hơn ai hết, tôi còn chưa tìm đến bà tính sổ về bệnh của bà nội tôi, vậy mà bà lại có lá gan đứng trước mặt tôi nói với cái giọng quái gở đó à?”