Mục lục
Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh cũng vừa mới cho ra kết luận này.

Bởi vì Khuyết Chu là yêu tinh, chuyện này khiến lòng phòng bị trong lòng anh vẫn giống như một bức tường thành, rõ ràng hiểu được ham muốn chiếm hữu Khuyết Chu nhiều hơn chuyện trước đó cô là mèo của mình, anh đã quy cô thuộc về quyên sở hữu của anh.

Nhưng thấy Khuyết Chu vẫn lạnh nhạt xử lý những chuyện kia, anh bắt đầu trở nên mất khống chế.

Được em gái nói mấy lời làm cho bức tường thành kia của anh ầm ầm sụp đổ, lúc này anh mới ý thức được lúc mình được Khuyết Chu cứu thì sẽ luân hãm trong đôi mắt dị sắc đó của cô rồi.

Cư Hoài cau mày, vẻ mặt dịu dàng và rối rắm mà Triệu Dục chưa từng thấy qua.

"Ngày mai cô ấy phải đi gặp một ngôi sao, tôi vô thức không vui, ngay từ đầu tôi cảm thấy có thể chỉ vì tôi sợ cô ấy gặp nguy hiểm, nhưng..."

"Trời ơi!!!" Cư Hoài còn chưa nói xong, Triệu Dục đã hung hăng vỗ đùi mình, phát ra một tiếng bốp giòn giã.

Cư Hoài bị dọa cho hết hồn.

Triệu Dục rống lên: "Cư Hoài xuất hiện vấn đề về tình cảm rồi!!! Cư Hoài thích con gái rôi!!! Cô gái kia không cần Cư Hoài nữa! Mau ra đây, mau ra đây nghĩ chủ ý cho Cư Hoài đi!!!"

"." Cư Hoài cảm thấy lời này của Triệu Dục là muốn mọi người ra chê cười mình mới đúng.

Ba mươi giây sau, vốn chỉ có Triệu Dục và Cư Hoài ở trong sân huấn luyện, nhưng bây giờ đã có hơn hai mươi người tập hợp ở đây.

Đều là người được Cư Hoài luyện tập".

Nghe thấy Triệu Dục nói, mọi người đều nhanh chóng xuất hiện xem trò cười của Cư Hoài.

Cư Hoài đỡ trán, gân xanh trên trán đã bắt đầu nổi lên, anh hít sâu một hơi, sau đó nhìn đồng hồ: "Hôm nay tạm thời không đánh nhau với các người, nếu các người có thể cho tôi chủ ý gì hay ho, sau này tôi sẽ tận lực một tháng đến một lần."

Đôi mắt của mọi người lập tức tỏa sáng.

Người bên ngoài chỉ biết Cư Hoài là đại lão hắc đạo trắng đen gì đều ăn sạch, nhưng chỉ có bọn họ biết, thật ra Cư Hoài là một người ngoài biên chế của quân đội.

Trên người anh có quân hàm, nhưng ngoại trừ người trong đội ra, người khác cũng không biết.

Bọn họ đều nhìn thấy Cư Hoài ăn bao nhiêu khổ chịu bao nhiêu thương tổn, cho nên đối với Cư Hoài, bọn họ vừa sợ hãi vừa kính nể.

Lúc trước mỗi tuần Cư Hoài đều tới đây cùng bọn họ đối luyện.

Nói Cư Hoài vì phát tiết cảm xúc của mình, thật ra là đang giúp bọn họ nâng cao tố chất thân thể.

Từ sau khi Cư Hoài đến đây, giá trị vũ lực của bọn họ tăng lên gấp mấy lần.

Cho nên chê cười thì vẫn chê cười, nhưng lúc đưa ra chủ ý thì mọi người vẫn rất dụng tâm.

Một đám người thảo luận gần một tiếng, mắt thấy trời sắp tối, Cư Hoài có chút không kiên nhẫn: "Rốt cuộc các người có nghĩ ra được chủ ý gì không vậy?"

"Cư Hoài, hay là cậu giả vờ bị bắt cóc, sau đó chúng tôi gọi điện thoại cho cô gái đó, lúc đợi cô ấy đến cứu, cậu lại biểu lộ tình cảm, thế nào?"

Cư Hoài nhíu mày: "Chủ ý thối tha gì vậy?"

"Như vậy vừa có thể nhìn ra cô gái này có tình cảm với cậu hay không, còn có thể cho nhau một bậc thang để đi xuống, cậu mà theo bậc thang này đi xuống thì coi như tình cảm của hai người sẽ như nước chảy thành sông rồi."

"Đúng vậy đúng vậy! Chủ ý này không tồi!" Cư Hoài: "..." Vậy mà anh lại cảm thấy có chút động tâm là sao?

Nửa tiếng sau, hoàng hôn dần chạy về phía cuối chân trời.

Điện thoại của Khuyết Chu vang lên.

Nhìn số điện thoại xa lạ trên màn hình, cô trực tiếp cúp máy.

Hạt vừng nhỏ cười đến xoay vòng tròn: "Tỷ tỷ, tỷ không nghe điện thoại, nam chính sẽ nghĩ gì?"

Vừa rồi Khuyết Chu cũng lo lắng Cư Hoài mới vừa cùng những yêu tinh kia đối chiến đã chạy ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm nên để cho hạt vừng nhỏ theo dõi, nhân tiện nghe luôn đám người kia đang bàn bạc với nhau cái gì.

Tâm trạng vốn khó chịu của đại lão đã biến mất, khóe miệng đều giương lên.

Số điện thoại lạ đó gọi liên tiếp đến lần thứ tư thì Khuyết Chu mới bắt máy: "Xin hỏi là ai vậy? Tôi không mua bảo hiểm, cảm ơn."

Dường như đối diện nghẹn ngào vài giây, có chút không phản ứng kịp với câu nói của Khuyết Chu.

Cuối cùng bọn họ mới phản ứng lại mình phải diễn trò, hạ giọng ra vẻ hung ác nói: "Cô là người nhà của Cư Hoài sao? Chúng tôi đã bắt cóc Cư Hoài rồi! Mau chuẩn bị tiên chuột đi!"

Khuyết Chu nghiêm túc bình luận: "Hạt vừng nhỏ, có người bắt cóc nào sẽ gọi điện thoại hỏi mình rằng mình có phải là người nhà của nạn nhân không?"

Hạt vừng nhỏ lắc đầu: "Không có, như vậy có vẻ bọn cướp rất không chuyên nghiệp."

Nếu gọi điện thoại, vậy đã nói rõ bọn cướp đã biết đối phương là người nhà của nạn nhân, nào có kẻ bắt cóc hỏi như vậy?

Vừa rồi Khuyết Chu nghe câu là người nhà của Cư Hoài sao?" như nghe ra rằng "bên này có cuộc hội nghị quan trọng cần cô tới tham gia.

Cô cũng lựa chọn phối hợp diễn với bọn họ, giọng nói trở nên sợ hãi: "Các người là ai? "Hừ... cư Hoài làm nhiều việc ác đã bị chúng tôi trói lại, lát nữa tôi sẽ gửi cho cô một vị trí định vị, sau đó cô phải chuẩn bị 20 vạn tiền mặt đưa tới đó cho chúng tôi."

"Nhưng... nhưng tôi không có 20 vạn."

"Cô không có nhưng Cư Hoài có, trong két sắt trong phòng anh ta có thẻ ngân hàng, toàn bộ lấy ra cho chúng tôi."

Khuyết Chu có chút diễn không nổi: "Anh đã biết phòng anh ấy có két sắt, sao không tự mình tới lấy..."

Đối diện sửng sốt, có chút xấu hổ, giọng điệu trở nên dồn dập lại tàn nhẫn: "Trong nhà của Cư Hoài đều bị chúng tôi theo dõi, tôi cũng không ngu! Cô đừng ở đây nói nhảm nữa!"

Lời còn chưa dứt, đầu dây bên kia đã cúp máy.

Sợ nói thêm mấy chữ nữa, Khuyết Chu có thể đoán ra.

Còn hai tiếng, Khuyết Chu không vội vàng gì mà từ từ thay quần áo, thậm chí còn trang điểm.

Khi cô mặc sườn xám tơ tằm màu đỏ sậm bó sát người xuất hiện ở đầu cầu thang, Cư Mộng ngồi trong phòng khách nghe thấy động tĩnh, vừa quay đầu lại, con ngươi đều nhìn thẳng.

Cô ta lắp bắp mở miệng: "Chị... chị... chị dâu, chị... chị ăn mặc đẹp như vậy để đi đâu thế?"

Khuyết Chu cố ý cười cười: "Đi xem trai đẹp."

Cư Mộng như bị mắc bệnh nan y, vừa rồi mình còn phát điên với ông anh trai thẳng nam kia, nếu như bây giờ chị dâu đi gặp trai đẹp, vậy không phải mấy soái ca kia đều bị chị dâu của mình làm cho mê mẩn rồi sao? Nếu chị dâu coi như đã đến tay lại chạy mất thì phải làm thế nào?

Cô ta vội vàng đứng lên: "Chị dâu, chị dẫn em đi theo với."

"Bạn nhỏ nên ở nhà chăm chỉ học tập thì hơn, hôm nào tôi tự mình phụ đạo dạy thêm cho cô, còn một kỳ thi đại học nữa, đừng lười biếng." Dứt lời, Khuyết Chu mở cửa lớn đi ra, lúc Cư Mộng đuổi theo, đâu còn thấy bóng dáng của Khuyết Chu đâu nữa.

Hu hu hu, cô ta sắp mất chị dâu rồi!

Chị dâu xinh đẹp của tôi!

Đều do ông anh trai xui xẻo kia làm... Hu hu hưu...

Khuyết Chu nhìn điện thoại, nguyên chủ là yêu tinh nên cô cũng cảm thấy làm chuyện gì đều tiện lợi.

Cô có thể sử dụng yêu lực mà không bị thiên đạo hạn chế.

Một con mèo trắng xinh đẹp chạy nhanh trên mái nhà.

Định vị trên điện thoại di động là một nhà máy hóa chất bỏ hoang, còn ở ngoại ô.

Sau khi Khuyết Chu đến nơi, ánh trăng đã thay mặt trời treo trên bầu trời, ánh trăng sáng chiếu xuống bụi cỏ hoang vu bên cạnh nhà máy hóa chất có thêm vài phần cảm giác quỷ di.

Một ngọn đèn lờ mờ trước cửa lung lay lắc lư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK