Cô muốn lấy điện thoại nhưng bị Cố Viễn Thư nhanh tay cầm lấy điện thoại một bước, tay kia ngăn bàn tay của Khuyết Chu lại.
Tin tức trên nhóm chat khiến Cố Viễn Thư bật cười, anh càng xem càng nhếch khóe miệng lên, không hề để ý chuyện những người này nói mình là "Khuyết phu nhân.
Ngược lại tươi cười sáng lạn, cầm di động trong tay quơ quơ: "Tiểu Chu, những người này đều nói chúng ta xứng đôi, anh cảm thấy ánh mắt bọn họ cũng không tệ."
"Những người này nói anh là phu nhân của tôi, anh không ngại sao?"
Cố Viễn Thư nhíu mày: "Không ngại, bọn họ nói như vậy chứng tỏ chúng ta rất xứng đôi, anh vui còn không kịp đây này."
Khóe mắt đuôi lông mày của anh đều là vẻ đắc ý, nhìn không ra anh có chút để ý nào đối với chuyện này.
Cố Viễn Thư nói xong lại ngẩng đầu nhìn Khuyết Chu, cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô, anh lại gân hơn hỏi: "Tiểu Chu, em còn tức giận không?"
"Anh nói xem?" Khuyết Chu quét mắt nhìn anh một cái.
Anh vừa nhìn đã biết cô còn tức giận.
Lúc trước đầu óc mình có bệnh, Tiểu Chu tức giận là chuyện nên làm.
Anh gãi gãi đầu dáng vẻ này khác xa một trời một vực với vẻ lạnh lùng lúc trước: "Tiểu Chu, anh dẫn em đi chơi, được không?"
Khuyết Chu: "Anh không có công việc cần xử lý sao?"
Cố Viễn Thư vung tay lên: "Chuyện công ty không vội xử lý, hiện tại cũng không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, giao văn kiện cho bọn họ xử lý là được, anh muốn dẫn em đi đến một nơi." Anh biết nhất định Khuyết Chu sẽ đồng ý, bởi vì anh nhìn thấy sự bất đắc dĩ trong mắt cô.
Ngay sau đó, Khuyết Chu nói một chữ "được".
Buổi tối, hai người xuống máy bay, đập vào mắt là núi xanh, mặt trời mờ nhạt sắp bị núi xanh chiếm lấy, mà mặt trăng lại leo lên từ một ngọn núi khác, im ắng trong trẻo lại lạnh lùng.
Cô liếc mắt thôi cũng đã thấy một tòa nhà ở trên sườn núi.
Căn nhà đó giống hệt căn nhà của phu nhân Hoa Hồng trong trò chơi.
Khuyết Chu có chút kinh ngạc, Cố Viễn Thư nói: "Trước năm tuổi anh đều sống ở đây, ký ức tương đối vui vẻ của anh cũng đều ở đây, sau khi thức tỉnh ý thức, biết mình bị nhốt vào trong trò chơi, phản ứng đầu tiên trong đầu anh là muốn đến căn nhà của phu nhân Hoa Hồng, thật ra anh thường quanh quẩn ở gần đó, cho đến khi em cũng thức tỉnh ý thức."
Hình như là một loại duyên phận đặc biệt.
Lúc trước khi thiết kế trò chơi, ba của Cố Viễn Thư định biên soạn thành kết cục đơn giản nhất.
Mỗi một người chơi sau khi qua ải đều có thể có một tòa nhà như vậy trong trò chơi, sau đó trải qua cuộc sống đơn giản như người bình thường.
Đáng tiếc, sau khi trò chơi bị Trình Tam Nguyên trộm đi, anh không biết được nội dung của trò chơi này từ đơn giản biến thành đánh bại đại boss cuối cùng, biến căn phòng được khen thưởng thành một căn nhà u ám trong Tân Thủ Thôn.
Mà phu nhân Hoa Hồng cũng chịu tra tấn không hồi kết trong căn nhà đó.
Hai người một đường đi đến giữa sườn núi, lúc đến căn nhà đã hơn mười một giờ tối.
Xung quanh hơi âm u, nhưng nhìn thấy cánh cửa quen thuộc, Khuyết Chu lại cảm thấy có chút hoài niệm.
Hoài niệm những hành vi không kiêng nể gì với Cố Viễn Thư ở trong trò chơi.
Ý nghĩ này vừa mới nảy sinh, Cố Viễn Thư đã kéo cổ tay Khuyết Chu lại, sau đó đẩy cửa phòng ra, đè cô lên trên cửa lớn.
Khuyết Chu nghiêng đầu nhìn anh: "Anh muốn làm gì?"
"Anh biết anh sai rồi." Cố Viễn Thư nói: "Anh đã bảo trợ lý mang số liệu ký ức đến, lát nữa em giúp anh cấy vào, mặc dù không có số liệu ký ức trước kia, nhưng anh vẫn vui vì nhìn thấy em, chỉ có mình em có ký ức trong trò chơi, anh cảm thấy không công bằng cho em."
"Vậy bây giờ anh muốn làm gì?"
"Cấy ghép số liệu ký ức cần ba đến tám tiếng, trước đó anh muốn ôn lại những chuyện mà mình đã từng làm ở trong trò chơi." Nói xong, bên tai Cố Viễn Thư lại bắt đầu phiếm hồng.
Quả nhiên mặc kệ nam chính có tính cách gì, bao nhiêu tuổi vẫn là một xử nam ngây thơ.
Vẻ mặt Khuyết Chu không chút ngượng ngùng nào, cô cười khẽ, giơ tay nắm lấy cổ áo của Cố Viễn Thư, kéo mạnh người về phía mình: "Bảo bối, chúng ta ở trong trò chơi cũng không phải như vậy."
Vừa nói xong, Cố Viễn Thư bị Khuyết Chu kéo đi xuyên qua hành lang thật dài, cuối hành lang, bức họa kia vẫn treo ở đó, sau chỗ rẽ, nhà vệ sinh xuất hiện, hoa hồng đen trên gương vẫn nở rộ.
Khuyết Chu đè anh lên bồn rửa tay trong phòng vệ sinh, nở nụ cười hôn lên cổ anh.
Cô tựa như ma cà rồng, thậm chí trên cổ Cố Viễn Thư còn truyền đến cảm giác đau đớn.
Cố Viễn Thư đau đến hít sâu một hơi, nhưng Khuyết Chu vẫn không nhả ra, sau khi đau đớn qua đi, cảm giác thỏa mãn quỷ dị xuất hiện trong thân thể Cố Viễn Thư, anh bắt đầu hoài nghi có phải mình là một kẻ cuồng chịu khổ hay không?
Cuối cùng Khuyết Chu cũng dần di chuyển lên trên, khóe miệng dính chút máu tươi, trong mắt cô chứa đầy tình cảm làm cho người ta kinh hãi, vừa khắc chế lại ẩn nhẫn: "Như vậy, tức giận của em mới tiêu tan một chút.
Anh xem đi, ở trong phòng vệ sinh trong trò chơi, chúng ta đã làm gì?"
Cổ họng Cố Viễn Thư giật giật, cả người anh như nhữn ra, gật đầu nói: "Biết..."
Lúc xem số liệu ký ức, Cố Viễn Thư cũng đã đỏ mặt tới mang tai.
Mà hiện tại, anh lại một lần nữa trải qua, đầu óc đã không thể suy nghĩ gì nhiều.
Chỉ có thể bị ép nâng eo Khuyết Chu, bị ép hôn lên môi cô.
Lại nghe thấy cô nói ở bên tai mình: "Tiên sinh, anh mở mắt ra nhìn chính mình trong gương đi."
Anh thật sự mở to mắt, nương theo ánh đèn mờ ảo trong phòng vệ sinh nhìn vào trong gương, anh thấy mắt mình hơi híp lại, có chút mê ly, thậm chí có chút... không thỏa mãn?
Loại ý nghĩ này khiến trái tim anh lộp bộp một tiếng, nhưng rất nhanh đã chìm vào khoái cảm mà nụ hôn của Khuyết Chu mang lại.
Anh ngẩng đầu học theo Khuyết Chu, điên cuồng hôn cổ của cô, trồng từng vết dâu tây nhỏ đỏ tươi, hơn nữa làm không biết mệt.
Sau khi kết thúc, Cố Viễn Thư thở hổn hển, anh tựa người vào vách tường, trên trán đã thấm ướt mồ hôi.
"Anh hối hận rồi." Đột nhiên Cố Viễn Thư nói một câu như vậy.
Khuyết Chu chưa kịp nghi ngờ đã nghe anh mở miệng nói: "Anh nên sớm cấy số liệu ký ức vào đầu anh thật ngu xuẩn."
Sớm biết được ở cùng một chỗ với cô là một chuyện vui vẻ như vậy, những hành vi trước đây của anh quả thực chính là hành vi ngu ngốc.
Mà anh là một tên ngu ngốc từ đầu đến chân.
Rửa mặt xong, sau khi Khuyết Chu thông qua dụng cụ cấy số liệu ký ức vào đầu anh, cô đã ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau, đánh thức cô không phải đồng hồ sinh học của mình, cũng không phải tiếng chim hót trong núi rừng.
Mà là một bức tường thịt vô cùng cứng rắn ở phía sau.
Không biết thiết bị đã được gỡ bỏ khi nào.
Cố Viễn Thư ôm chặt Khuyết Chu, cắn vành tai, cổ của cô, còn có...
"Anh đang làm gì vậy?" Khuyết Chu khàn giọng hỏi.
Cố Viễn Thư ngước mắt, ký ức một lần nữa được cấy vào đại não, trong ánh mắt của anh cũng có thêm vài phần nguy hiểm.
Anh hạ giọng, mở miệng bên tai Khuyết Chu: "Anh muốn làm gì, chẳng lẽ phu nhân còn không rõ sao?”
Đương nhiên, anh muốn ngay lập tức có được cô.