Mục lục
Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương Đức Tuyên cảm thấy hình như trí nhớ của mình đã xuất hiện hỗn loạn.

Thậm chí ông ta nghi ngờ rằng mình thật sự bị đánh.

Nhưng đến bây giờ trên người ông ta còn đau, nhất là cánh tay và bụng, loại đau đớn này giống như độc thấm vào trong xương khiến ông ta không có cách nào đứng thẳng người, một khi đứng thẳng là người sẽ đau muốn chết.

Tại sao trên hình chụp X quang thì ông ta lại không có vết thương nào?

Thương Đức Tuyên cảm thấy Khuyết Chu quá tà môn.

Bị một học sinh nho nhỏ làm cho thành bộ dáng này, từ khi ông ta bắt đầu ngồi vào vị trí này, chưa bao giờ bị ăn khổ như vậy.

Ông ta cố nén đau đớn: "Cho tôi ít thuốc giảm đau, bây giờ đến đồn cảnh sát."

Trợ lý: "Ngài muốn đi gặp cô học sinh đó sao?"

"Chứ tôi đến đó gặp ai? Tôi không làm cho cô ta ở trong tù mười năm thì tôi không cam tâm.

A——" Thương Đức Tuyên đau đến hít một hơi lạnh.

Còn chưa ra khỏi phòng kiểm tra thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Trợ lý nhận điện thoại, vẻ mặt từ lạnh nhạt đến khiếp sợ, sau đó là sợ hãi, vội ngước ngước mắt nhìn Thương Đức Tuyên vài lần.

Cái vẻ mặt này thật giống như người làm sai chuyện xong lại bị bắt vào tròng vậy.

Mí mắt Thương Đức Tuyên giật giật: "Chuyện gì? Ai gọi vậy?"

"Bí thư, cấp trên gọi điện thoại tới, bảo ông lập tức đến đơn vị, có người tới kiểm tra."

"Kiểm tra thì kiểm tra, cậu sợ như vậy làm gì?"

Trong quá khứ cũng có người đến kiểm tra, nhưng không kiểm tra được chuyện gì.

Ông ta có thể ngồi trên vị trí này nhiều năm, đương nhiên rất cẩn thận, nếu có người đến kiểm tra cũng không tra ra được gì.

Thương Đức Tuyên cau mày, ghét bỏ nói: "Cậu đã đi theo tôi nhiều năm nhưng sao vẫn còn có vẻ nhát gan như vậy chứ?!"

"Không phải... Bí thư, lần này là quân đội... Hơn nữa có người đã đến nhà ngài rồi."

Vừa rồi Thương Đức Tuyên còn cảm thấy không có chuyện gì to tát, nhưng bây giờ lập tức đứng lên.

Ông ta không thèm quan tâm đến đau đớn trên người, trợn tròn hai mắt: "Cậu nói cái gì?"

"Vừa rồi cấp trên gọi điện thoại cho tôi, hình như đang rất tức giận, lệnh cho ngài phải về đơn vị trong vòng nửa tiếng.

Hình như có người tố cáo ngài, chuyện đã nháo rất lớn, hơn nữa không chỉ có một người phản ánh lên bên phía Thủ đô."

Nói tới đây, tay chân trợ lý mềm nhữn, đến điện thoại di động cũng không cầm chắc, cạch một tiếng rớt xuống đất.

Màn hình bị nứt ra một số nơi.

Nói dễ nghe một chút, anh ta là trợ lý của Thương Đức Tuyên, nói khó nghe thì chính là một con chó của ông ta.

Cũng là đồng lõa trong mọi chuyện.

Nếu Thương Đức Tuyên xảy ra chuyện, vậy anh ta cũng xong đời.

Trợ lý sợ chết khiếp: "Bí thư... Chúng ta làm sao bây giờ..."

"Gì mà làm sao bây giờ? Chuyện còn chưa có kết quả cuối cùng, cậu nhìn xem dáng vẻ của mình đi.

Bây giờ lập tức trở về, tôi muốn xem xem một cô học sinh nho nhỏ thì có thể tạo ra sóng gió gì?!"

Thật ra Thương Đức Tuyên cũng không yên lòng.

Nếu Khuyết Chu thật sự là một học sinh bình thường, cô có giành được hạng nhất cuộc thi cấp tỉnh, nhận được sự ủng hộ của các giáo viên và các lãnh đạo của các trường đại học thì cô cũng chỉ là một học sinh, nếu dọa cô sợ hãi, đưa ra những điều kiện hấp dẫn, hẳn có thể giải quyết vấn đề.

Nhưng vấn đề là Khuyết Chu không phải là một học sinh bình thường.

Từ việc biến con trai ông ta thành như vậy đến camera giám sát cũng không thể chụp được gì.

Đám vệ sĩ cũng không có ấn tượng về hành vi cưỡng hiếp con trai ông 1a.

Hơn nữa không chỉ có một người, mà tất cả vệ sĩ đều nói như vậy.

Một mình Khuyết Chu đánh một đám người không tốn chút sức lực, khắp nơi đều viết lên hai chữ "Quỷ dị.

Nhưng Thương Đức Tuyên cảm thấy mình hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, nhiều nhất chỉ bị đình chỉ công tác hai ngày, cho dù ông ta thật sự bị đình chỉ công tác, tiền kiếm được bao lâu nay cũng đủ tiêu xài rồi.

Ông ta cứ nghĩ, ở Vân Thị, chuyện của ông ta có liên quan đến rất nhiều người còn Khuyết Chu chỉ có một mình, nhưng ông ta không biết, sau lưng đại lão còn có nhiều người hơn.

Thương Đức Tuyên không để ý đến đau đớn, cùng trợ lý chạy từ bệnh viện về đơn vị.

Trên đường đi, Thương Đức Tuyên gọi điện thoại cho cấp trên lớn nhất của mình.

Nhưng lần này, điện thoại lại không thể liên lạc được.

Cho đến khi về đơn vị, ông ta mới thấy chiếc xe có biển số quen thuộc đang đậu trong bãi đổ xe.

Thương Đức Tuyên thật sự hoảng hốt.

Biển số xe kia là chiếc xe của người cầm quyền cao nhất của quân đội.

Vậy mà lại làm kinh động đến vị này!

Rõ ràng trợ lý cũng nhận ra biển số xe kia.

Anh ta run rẩy hỏi: "Bí thư, chúng ta... Hay là chúng ta bỏ trốn đi."

Vừa dứt lời, cửa của đơn vị bị mở ra, rất nhiều người mặc quân phục đi từ bên trong ra ngoài, vây quanh xe của Thương Đức Tuyên trong nháy mắt.

"Thương Đức Tuyên, mời ông lập tức xuống xe phối hợp điều tra với chúng tôi một chút" ¬

Đến giờ phút này, Thương Đức Tuyên mới phát hiện mình thật sự sắp xong đời rồi.

Rốt cuộc Khuyết Chu là ai?

Vì sao có thể mời được những người này tới đây!

Thương Đức Tuyên không biết những người này cơ bản không phải là Khuyết Chu mời tới, dù gì bây giờ cô vẫn còn ngồi trong cục cảnh sát.

Người mời được người này chính là hiệu trưởng trường đại học Thủ đô, hai người là bạn thân có quan hệ rất tốt, chỉ là hiệu trưởng luôn khiêm tốn, rất ít khi nhắc tới mối quan hệ này với người bên ngoài.

Chỉ có gia đình mới biết hai bên là bạn tốt.

Hiệu trưởng trường đại học Thủ đô đánh giá cao tinh thân dũng cảm và không sợ quyền lực của Khuyết Chu và Kỳ Hứa.

Cha ông cũng từng là một người tham gia vào những cuộc chiến tranh vào nhiều năm trước.

Với sự tiến bộ của thời đại, cuộc sống của người dân ngày càng tốt hơn, ông hiếm khi nhìn thấy sự can đảm chống lại quyền lực của những người trẻ tuổi.

Cho nên ông từ một người không thích làm phiền người khác lại gọi điện thoại cho bạn tốt của mình.

Cũng may là bạn ông vừa vặn ở gần Vân Thị, vì thế nhanh chóng dẫn người đến đây.

Mà bên ngoài trường học, Khuyết Chu và thây Chu đã nói rõ chuyện này cho đám phóng viên, cũng được một phóng viên đăng lên mạng.

Ngay sau khi được đăng tải, chuyện này đã gây ra một loạt phản ứng dữ dội từ công chúng.

Hiệu trưởng trường đại học Thủ đô cũng đã liên lạc với một tạp chí tin tức lớn ở Thủ đô để gửi video.

Trong video, hai cô gái nhỏ đứng phía sau Khuyết Chu, ánh mắt tuy yếu ớt lại nhưng rất kiên định.

Khuyết Chu giống như một vị thần đứng trước mặt hai cô gái và giáo viên để bảo vệ bọn họ, dũng cảm nói ra tên thật của mình.

Phóng viên này cũng rất giỏi trong việc lấy tiêu đề.

#Tên thật của thiên tài đạt hạng nhất môn vật lý cấp tỉnh#

Chỉ riêng việc thiên tài đạt hạng nhất môn vật lý cấp tỉnh cũng đủ để cho người ta muốn vào xem và tìm hiểu đến tột cùng.

Mà giờ phút này, anh cảnh sát vừa rồi còn ở cục cảnh sát thẩm vấn Khuyết Chu cũng xuất hiện trước mắt Thương Đức Tuyên.

Nhìn thấy anh cảnh sát, trước mắt Thương Đức Tuyên tối sầm lại, thiếu chút nữa ngất đi.

Anh cảnh sát không chỉ đưa toàn bộ chứng cứ lên, còn nói ra những năm gần đây, Thương Đức Tuyên lợi dụng quyền thế chèn ép mình làm những chuyện gì.

Cuối cùng còn chủ động nộp đơn từ chức, sẵn sàng chấp nhận hình phạt của cấp trên.

Nhưng vì anh cảnh sát mạo hiểm giao nộp chứng cứ lên coi như có công lao, chỉ đình chỉ công tác chứ không bị phạt tội gì nặng.

Mấy năm nay không phải chuyện gì anh cảnh sát cũng làm, anh ta cũng có nguyên tắc riêng của mình.

Lúc xử phạt, anh cảnh sát mới nhận ra, Khuyết Chu đưa những chứng cứ này cho anh ta, có lẽ cũng cho anh ta một cơ hội để chuộc lỗi và làm lại cuộc đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK