Mục lục
Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô đứng đó, linh khí vận chuyển vào nơi mà Nhan Trạch bị thương, mây đen trên đỉnh đầu dần tản đi, dáng vẻ vừa rồi của Khuyết Chu giống như một nữ ma đầu khiến cho đội trưởng cảm thấy khó chịu.

Đội trưởng và các đội viên khác trên xe không dám phản bác.

Thực lực cô vừa biểu hiện ra đã vượt xa mong đợi của bọn họ, so với Đỗ Phong, Khuyết Chu còn giống ma đầu hơn.

"Con gái tôi rất tốt, các cậu không nên bị bộ dáng tức giận hiện tại của nó lừa, nếu không phải cậu bé kia bị thương, con gái tôi chắc chắn sẽ không như vậy." Mẹ Khuyết thấy ánh mắt đội trưởng và các đội viên không thích hợp, vội vàng bắt đầu giải thích.

Chính bà cũng không có cách nào giải thích vì sao con gái của mình lại đột nhiên trở nên lợi hại như thần tiên như vậy, thậm chí còn cảm thấy tay chân lạnh lẽo đối với việc thấy yêu tinh xuất hiện vào lúc này.

Nhưng bà lại càng không muốn người khác hiểu lầm con gái mình, con gái bà vừa thông minh cũng có thể chịu khổ, còn vừa rồi thì lại giống như một đại anh hùng.

Ba Khuyết cũng nhanh chóng phụ họa: "Đúng... đúng, các cậu ngàn vạn lần không nên bắt con gái của tôi lại, yêu tinh xuất hiện vừa rồi kia nhìn không phải là yêu tỉnh tốt, con gái của tôi hẳn là phòng vệ chính đáng mà thôi, đúng không?"

"Xin hai người yên tâm, chúng tôi sẽ không bắt Khuyết Chu đâu.

Chúng tôi biết cô ấy rất tốt, chỉ là yêu tinh mà cô ấy giết vừa nảy lại là thư ký của đại yêu mà chúng tôi muốn bắt, quan hệ giữa hai người bọn họ rất tốt, bây giờ yêu tinh này đã chết, đại yêu kia chắc chắn sẽ nổi điên." Đội trưởng nói ra suy nghĩ của mình khi thoát ra khỏi cảnh tượng Khuyết Chu thể hiện ra lực lượng cường đại của mình.

Anh ta còn chưa ngu xuẩn đến mức muốn bắt Khuyết Chu lại, huống chi anh ta muốn bắt cũng chưa chắc đã bắt được người, hơn nữa nếu Khuyết Chu muốn, cả thành phố này cô cũng có thể lật đổ, đám tiểu lâu la làm trong bộ phận đặc thù bọn họ có đáng là gì, cả đám bọn họ ngay cả Nhan Trạch cũng đánh không lại.

Mà Nhan Trạch lại còn nghe lời Khuyết Chu, trừ khi bọn họ chán sống mới muốn cùng hai người này đối kháng.

Người trong tiểu đội còn tò mò quan hệ của hai người này, chuyện này thì cần gì phải tò mò, nhìn cái dáng vẻ lo lắng khi nhìn thấy yêu tỉnh kia ra tay với Nhan Trạch của Khuyết Chu mà xem, cô chỉ cần vài giây đã giải quyết xong tên yêu tinh kia rồi.

Quá kinh khủng, đây chính là tiếu lý tàng đao" sao?

(*) Tiếu lý tàng đao là nụ cười giấu dao, lập mưu kín kẽ không để cho kẻ địch biết.

Nhan Trạch ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vẻ mặt tức giận của Khuyết Chu: "Thật ra trái tim của anh không phải ở bên trái, cho nên anh không sao, em không cần phải tức giận như vậy...

"Sao em lại không tức giận được chứ?! Bản lĩnh của anh cũng không nhỏ ha, biết trái tim mình không ở bên trái thì có thể ra đỡ cho em một đao sao? Biết trái tim mình không nằm bên trái thì có thể thành mình đồng da sắt không có đối thủ sao?"

Khuyết Chu ha hả cười, Nhan Trạch liền run rẩy, miệng vết thương còn đang chảy máu, đầu anh bỗng nhiên có chút đau đớn, thân thể lắc lư, cô lại nhanh chóng đỡ lấy anh: “Anh không sao chứ?".

"Đầu của anh hơi đau.

Anh biết em đang lo lắng cho anh, vừa rồi nhận được điện thoại trong cục nói các em bị một đám yêu tinh bao vây, anh quá lo lắng cho em nên đến đây trước, em không nên tức giận, anh cũng chỉ vì lo lắng cho em thôi mà."

"Anh..."

"Đừng giận anh, em giận anh anh sẽ rất khổ sở, một khi khổ sở thì vết thương của anh sẽ chậm hồi phục hơn, cho nên em đừng tức giận nữa được không?"

Hạt vừng nhỏ xoay tới xoay lui trong không gian: "Ai da a a, trong khoảng thời gian này nam chính đi đâu học cái kỹ năng này vậy?”

Ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm đại lão, đại lão chắc chắn sẽ nhịn không được!!!

Nhưng mà, Khuyết Chu xoay mặt đi nơi khác, lạnh lùng nói: "Đừng giả vờ nữa, em đưa anh về cục trước, hoa lan yêu mà em vừa giết đó, Đỗ Phong nhất định sẽ biết nhanh thôi, ông ta đã không còn trợ thủ, nhất định cũng sẽ nhanh chóng tìm tới cửa."

"Anh đi cùng em”

"Cùng nhau cái gì? Anh bị thương, đi cùng em để kéo chân sau của em sao?"

Vẻ mặt Nhan Trạch lập tức trở nên ảm đạm, anh đỏ mắt, uất ức hỏi Khuyết Chu: "Cho nên đối với em mà nói, anh chính là kẻ cản trở em thôi đúng không?”

Khuyết Chu lập tức mềm lòng: "Không phải, em không có ý đó..."

"Vậy em có ý gì? Ngay từ đầu em luôn bảo vệ anh, anh biết em rất lợi hại, anh cũng biết em sợ anh bị thương, nhưng em có nghĩ tới suy nghĩ của anh không? Anh cũng sợ em bị thương, anh không thể để cho em rời khỏi tâm mắt dù chỉ vài phút, em muốn bảo vệ anh, chẳng lẽ anh không muốn bảo vệ em sao?"

Nhan Trạch uất ức nói ra suy nghĩ trong lòng mình, ánh mắt xinh đẹp đỏ rực kết hợp với giọng nói uất ức của anh làm cho Khuyết Chu cảm thấy lúc này mình như một tội đồ phạm vào tội lỗi không thể tha thứ.

Cô có thể ăn nói khéo léo, có thể dùng tất cả thủ đoạn, nhưng giờ phút này cô không biết nên làm thế nào, thậm chí có chút luống cuống tay chân.

Khuyết Chu như vậy không thấy nhiều, vì thế hạt vừng nhỏ lặng lẽ chụp vài tấm đại lão đang kích động này rồi lại lặng lẽ giấu đi.

Một thư mục riêng biệt cũng được tạo ra.

Tên thư mục: Đại lão không gì không làm được.

"Tiểu Chu, em có thể để anh bảo vệ em một lần được không?" Nhan Trạch cầu xin.

Khuyết Chu vĩnh viễn không thể từ chối ánh mắt như thế này của anh.

Cô gật đầu đồng ý, lại vội vàng nói: "Nhưng em phải ở bên cạnh."

"Đương nhiên rồi, em không ở bên cạnh anh thì anh bảo vệ ai?" Nhan Trạch lại bắt đầu cười.

Chuyện ở phía Tây thành phố có chút lớn, mà người của Mộng Tổ không nhiều, mất khoảng một tuần mới có thể thanh trừng trí nhớ của tất cả mọi người.

Nhưng chuyện lần này cũng khiến Khuyết Chu một trận thành danh.

Bởi vì năng lực của cô quá mạnh, từ sau khi trở lại cục, cô không ngừng gặp đủ loại nhân vật lớn, có những nhân vật chỉ có thể nhìn thấy trong sách giáo khoa hoặc là trên tivi, ngay cả ba mẹ Khuyết cũng hoảng hốt mấy ngày khi ở trong cục.

Thật vất vả mới có thời gian nghỉ ngơi, Khuyết Chu mới giải thích tình huống của mình cho ba mẹ mình biết, cô không thể nói mình không phải là nguyên chủ, cho nên chỉ giả vờ lừa hai người như trước đó đã lừa Nhan Trạch.

Cô nói mình theo học đạo thuật của một nhân vật không còn tồn tại trên thế giới này, người đó là cao nhân thế ngoại, nhìn được căn cơ của cô cho nên mới truyền hết công lực của mình cho cô.

"Tỷ tỷ, bọn họ sẽ tin sao?" Hạt vừng nhỏ hỏi.

Khuyết Chu: "Nửa tin nửa không."

Hạt vừng nhỏ a một tiếng: "Nhưng nhìn dáng vẻ kia của ba mẹ Khuyết, hình như là tin rồi."

"Không phải bọn họ tin lời của ta nói, mà là tin tưởng ta, tin tưởng con gái của bọn họ mà thôi."

Có đôi khi nhân loại rất mù quáng, loại mù quáng này sẽ khiến cho bọn họ sinh ra một nhận thức sai lệch.

Nhưng không thể không nói, cô lại một lần nữa bị loại liên hệ huyết mạch tình thân có chút ngu xuẩn của nhân loại làm cho cảm động.

Vốn chỉ muốn yên tĩnh hoàn thành nhiệm vụ, nhưng vì tiểu thế giới này mà miễn cưỡng làm anh hùng một lần.

Khuyết Chu nghĩ Đỗ Phong sẽ ra tay sau một tháng nữa, nhưng không nghĩ đến hơn hai tháng trôi qua rồi mà bên phía ông ta vẫn không gây ra bất kỳ động tĩnh gì.

Cổ phiếu tập đoàn Đan Phong đều đã trượt dốc không phanh, Đỗ Phong giống như biến mất khỏi thế giới này.

Tin tức giải trí cũng đều đưa tin về chuyện Đỗ Phong mất tích, cảnh sát và bộ phận đặc biệt cũng không điều tra ra được tung tích gì của Đỗ Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK