Bởi vì trong thời gian một năm này, Khuyết Chu vẫn luôn bề bộn nhiều việc, bận rộn vì sự nghiệp của mình, lúc chưa từ chức thì làm việc không ngừng.
Tan ca trở về còn phải nghiên cứu làm trang phục ©, phân tích thị trường.
Anh thường xuyên cảm thấy Khuyết Chu như không cần ngủ ấy.
Thẳng đến một năm sau, Khuyết Chu nói với người nhà là mình và Lâm Dập ở bên nhau, chuyển nhà đến chỗ Lâm Dập ở, anh mới phát hiện, hình như Khuyết Chu thật sự không cần ngủ.
Thường xuyên nửa đêm một hai giờ còn có thể nhìn thấy cô đang làm việc.
Lâm Dập đau lòng muốn
Nhưng anh cũng biết, bây giờ phòng làm việc của Khuyết Chu vừa mới mở, đang trong giai đoạn khởi đầu toàn bộ phòng làm việc không có mấy người, hơn nữa Vương Thiếu Khanh còn mang theo đứa nhỏ.
Vì thế Lâm Dập không nói gì, chỉ lúc nửa đêm rời giường làm cho cô một chút đồ ăn, đỡ cho cô đói bụng.
Không thì lúc đi xã giao, giúp Khuyết Chu tuyên truyền một chút.
Thậm chí bây giờ anh có chút hối hận, sao lúc trước công ty mình không mở rộng nghiệp vụ đến bên ngành trang phục.
Nếu vậy thì anh có thể giúp được Khuyết Chu rồi.
Lại một đêm khuya.
Lâm Dập tựa vào giường.
Ánh sáng ấm áp màu da cam của đèn sàn bao phủ cả người Khuyết Chu ở bên trong.
Cô mặc một chiếc áo ngủ đơn giản, mái tóc đen xõa ra sau đầu khuôn mặt xinh đẹp cũng bị ánh đèn kia bao phủ, có vẻ vô cùng nhu hòa.
Lâm Dập thở dài.
Làm sao có người sau khi làm loại chuyện kia còn có thể đứng lên làm việc chứ???
Anh suy nghĩ nửa ngày sau đó cho ra một cái kết luận, có phải anh có không có lực hấp dẫn với Khuyết Chu không?
Vì thế rối rắm nửa ngày mới cẩn thận hỏi: "Bảo bối, có phải anh... Còn chưa đủ lợi hại không?”
Khuyết Chu đang xử lý văn kiện: ""Hả?"
Một tay cô vén mái tóc dài lên, thấy rất rõ ràng sáu khối cơ bụng trên người Lâm Dập, trên xương quai xanh còn có mồ hôi như ẩn như hiện dưới ánh đèn chiết xạ sáng bóng.
Anh ủy khuất bò đến nhìn cô chằm chằm: "Có phải anh còn chưa đủ lợi hại hay không, nếu không sao bây giờ em còn có thể ngồi dậy làm việc?"
Hạt vừng nhỏ: Ai da, đây là thứ nó không trả tiên mà có thể nghe được sao? Vừa mới giải trừ che chắn đã nhìn thấy dáng vẻ không đáng tiền này của nam chính, nó vẫn nên tiếp tục che chắn đi.
Khuyết Chu sửng sốt ba giây mới hiểu được ý của Lâm Dập.
Cô nhịn không được cười rộ lên, tiến đến trước mặt Lâm Dập hôn một cái.
Khuyết Chu hạ giọng nói: "Ừm... Bảo bối anh rất lợi hại, chỉ có điều, em lợi hại hơn anh.”
Dứt lời, cô điểm trên bàn phím hai cái, đứng dậy ngồi ở bên cạnh Lâm Dập, không đợi Lâm Dập mở miệng đã bị cô nuốt toàn bộ lời anh muốn nói vào trong nụ hôn này.
Lúc này Lâm Dập mới ý thức được.
Vợ tương lai của anh.
Là thật sự rất mạnh!
Nhưng mà anh thích muốn chết!!! Rồi sau đó, trận chiến tiếp tục đến bình minh.
Khuyết Chu cũng thật sự rất buồn ngủ, cô đã làm việc liên tục rất lâu.
Cô gối lên cánh tay Lâm Dập, nhẹ giọng nói: "Những việc em nên xử lý đều đã xử lý xong, kế tiếp đại khái có khoảng nửa tháng, em chuẩn bị cho mình nghỉ phép, không biết Lâm tổng có thể nể mặt đi chơi cùng em không?"
Lâm Dập vốn đang buồn ngủ.
Sau khi nghe thấy lời cô nói đột nhiên tỉnh táo lại.
"Vợ mời, sao có thể có đạo lý không rảnh?"
Anh đã sớm nghĩ đến sẽ mang Khuyết Chu đi nơi nào chơi.
Hai người đến Iceland để ngắm cực quang, hôn nhau trong tuyết, chèo thuyền trên biển.
Đi thảo nguyên rộng lớn, cưỡi ngựa chạy như bay giữa trời đất.
Đi chùa miếu trong núi sâu, Lâm Dập và Khuyết Chu quỳ gối trước tượng Phật, cầu nguyện cho tất cả mọi chuyện trong tương lai đều bình an thuận lợi.
Chỉ là nghe nói đêm đó, tượng Phật kia gần như vỡ nát.
Lâm Dập còn có chút bối rối, có phải lời của bọn họ cầu nguyện không linh hay không.
Chỉ có hạt vừng nhỏ biết.
Đại lão cùng Phật là quan hệ bình đẳng, bọn họ chịu không nổi cái quỳ này của đại lão, tự nhiên sẽ nứt ra một chút để biểu thị sự tôn kính của mình.
Đại lão còn dỗ dành bá tổng ngây thơ: "Anh yên tâm, nguyện vọng của chúng ta sẽ thực hiện được."
Ai mà không muốn nằm ở trong ngực đại lão xinh đẹp, được đại lão bảo vệ đâu cơ chứ, hu hu hu.
Nam chính, anh thật tốt số, là ai chua chớ nó không chua chút nào đâu.
Đã nói là thời gian nửa tháng, nhưng hai người đã đi chơi gân một tháng.
Thật ra trong lúc đó Khuyết Chu có ý muốn trở về, nhưng mỗi lần có ý nghĩ này đều bị Lâm Dập phát hiện.
Sau đó cô sẽ bị cái tiểu yêu tinh này quyến rũ, cái gì mà về nhà hay không về nhà, tất cả đều quên không còn một mảnh.
Chờ một tháng sau khi trở về, tiếp đó Lâm Dập lại chuẩn bị một chuyện lớn khác — Chính là cầu hôn.
Thật ra Lâm Dập thật sự là người không biết ngụy trang.
Khi cả ngày anh không để ý tới Khuyết Chu, Khuyết Chu đã biết người này nhất định đang muốn làm chuyện gì.
Đêm đó, Khuyết Chu ở trong phòng làm việc bận rộn đến khoảng bảy giờ.
Con gái của Vương Thiếu Khanh đã biết nói một ít chữ đơn giản, cũng đã biết đi, chỉ là đi xiêu vẹo không vững.
Dáng vẻ này của cô bé thật sự rất đáng yêu, dù sao Vương Thiếu Khanh cũng là một tiểu mỹ nữ, khuôn mặt của tên cặn bã kia cũng miễn cưỡng chấp nhận được.
Vương Tiểu Bảo nghiêng ngả lảo đảo nhào vào trong ngực Khuyết Chu.
Sau đó nói: "Con muốn... Kẹo."
"Ăn kẹo à? Vậy dì đi mua cho con."
"Được nhai"
Cửa hàng tiện lợi ở bên trái studio.
Nhưng Vương Tiểu Bảo lập tức chỉ vào bên phải nói: "Muốn đi bên phải, bên phải!"
"Nhưng kẹo ở bên trái cơ."
Vương Tiểu Bảo thoạt nhìn có chút rối rắm.
Đâu nhỏ của cô bé nhìn trái nhìn phải, tựa như đang rối rắm, cuối cùng là nên ăn kẹo, hay là đi sang bên phải.
Cuối cùng dù sao cô bé vẫn chỉ là một nhóc con hơn một tuổi.
Thật sự là không có lý trí gì.
Dục vọng muốn ăn kẹo của cô bé chiến thắng lời dặn đi dặn lại của Lâm Dập, hai bím tóc nhỏ vung về bên trái, chỉ vào bên kia nói: "Kẹo... Kẹo đường!"
Lâm Dập đang âm thầm quan sát thiếu chút nữa nôn ra máu.
Đành phải tự mình ra trận, ôm Vương Tiểu Bảo từ trong lòng Khuyết Chu ra, giao cho Vương Thiếu Khanh.
"Tiểu Bảo, không phải con đã đồng ý với chú, phải dẫn dì Khuyết Chu sang bên trái saol"
Vương Tiểu Bảo chỉ biết cười ngây ngô: "Hi hi, kẹo đường."
Cô bé đáng yêu như vậy, đương nhiên là chọn tha thứ cho bé.
Lâm Dập mặc chính trang, trong tay còn cầm bó hoa, vừa quay đầu lại thì đã thấy Khuyết Chu thích thú nhìn mình.
"Cả ngày đầu không để ý tới em, bây giờ anh đang làm gì đấy?" Khuyết Chu hỏi.
Lâm Dập lầm bầm nói: "Bọn họ nói hôm nay anh không thể nói chuyện với em, cho em một kinh hỷ."
"Vậy kinh hỷ là gì?"
"Anh muốn cầu hôn em." Nói xong Lâm Dập đã hối hận, giống như ở trước mặt Khuyết Chu, dù anh có bất kỳ tâm tư nhỏ gì cũng không có chỗ che giấu.
Bất ngờ này cũng không còn nữa.
Khuyết Chu lại nở nụ cười trong bóng đêm, cô nhận lấy bó hoa, hỏi: "Cầu hôn cũng chỉ có hoa thôi sao?"
Đôi mắt đó, lần đầu tiên anh không thấy rõ.
Lần thứ hai cũng là thấy ở trong bóng đêm.
Trong nháy mắt anh đã sa vào trong đó.
Lâm Dập cầm lấy tay Khuyết Chu, đến nơi vốn chuẩn bị kinh ngạc cho cô.
Rất nhiều bạn bè, bọn họ đều cầm hoa, giơ điện thoại di động lên.
Trong điện thoại di động đều sáng lên và lặp đi lặp lại một câu.
"Đêm nay ánh trăng rất đẹp." Khuyết Chu cũng lặp lại một lần câu nói kia.
Cuối cùng Lâm Dập cũng lấy nhẫn đã chuẩn bị ra, quỳ một gối xuống trước mặt cô, sau đó ngẩng đầu lên thành kính nói.
"Đêm nay ánh trăng rất đẹp, cho nên anh yêu em, em nguyện ý gả cho anh không?"
"Đương nhiên, nguyện ý." Khuyết Chu cười trả lời.