Kể từ khi sự việc xảy ra lần trước, tâm lý và thể chất của anh ta đã bị tra tấn gấp bội.
Bây giờ anh ta không thể nhìn đàn ông được, nếu nhìn sẽ nhớ lại tình cảnh lúc đó, anh ta sẽ buồn nôn, thậm chí tinh thần không theo khống chế của chính bản thân mình.
Cái loại đau đớn như bị xé rách kia đến bây giờ vẫn còn tồn tại trong cơ thể, ngẫm lại cũng thấy tê tâm liệt phế.
Chờ trong một thời gian dài cũng không chờ được Thương Đức Tuyên về nhà, ngược lại chờ cảnh sát tới cửa.
Lúc anh ta nhìn thấy anh cảnh sát cao lớn, cả người Thương Hạo giống như phát điên.
Theo lời của hạt vừng nhỏ nói: "Hình như anh ta như lên cơn dại, đến nỗi cảnh sát thấy anh ta cũng phải giật mình, hận không thể lập tức tiêm cho anh ta một liều vắc-xin phòng bệnh dại."
Không có Thương Đức Tuyên bảo vệ, Thương Hạo làm những chuyện kia cũng đã vi phạm pháp luật, mặc dù anh ta chưa thành niên nhưng phạm tội quá nặng, cho nên vẫn bị phán mười năm tù.
Tuy rằng hạt vừng nhỏ hận không thể khiến loại cặn bã như Thương Hạo này nhận án tử hình, nhưng mười năm cũng tốt, hơn nữa bây giờ trong lòng anh ta đã có bóng ma tâm lý, sau khi ra tù cũng bị xã hội vùi dập.
Sau tất cả mọi chuyện mà anh ta đã làm, kết quả cuối cùng nhất định sẽ không mấy tốt đẹp.
Vấn đề này đã thu hút sự chú ý rộng rãi trong tất cả các khía cạnh của xã hội.
Bản thân Khuyết Chu giành được hạng nhất của cuộc thi vật lý cấp tỉnh cũng đủ để người ta chú ý, sau đó còn giải được đề thi do tất cả giáo sư mấy trường đại học phối hợp tạo ra.
Điều này cũng có nghĩa là Khuyết Chu đã đủ điều kiện nhập học vào trường đại học Thủ đô.
Mà một người tiền đồ vô lượng như vậy, vốn có thể không quan tâm chuyện gì, rời khỏi Vân Thị đến Thủ Đô sống một cuộc sống huy hoàng của mình, nhưng Khuyết Chu vẫn lựa chọn đứng ra làm chứng, còn bảo vệ những nữ sinh bị hại kia.
Mà ba mẹ Khuyết Chu vẫn cho rằng mình thật sự đến đây xem con gái thi đấu, đến khi mọi chuyện kết thúc bọn họ mới biết được con gái của mình lại phải trải qua nhiều chuyện như vậy.
Hóa ra cô đã yêu cầu hiệu trưởng đón bọn họ vì sợ bọn họ bị thương.
Nhưng cô chỉ mới 16 tuổi.
Cô nên yên tâm ngồi trong lớp học tập.
Cô trải qua nhiều chuyện đau khổ, nhưng người làm ba làm mẹ như bọn họ lại không biết gì cả.
Khi trở lại trường học, ba mẹ Khuyết khóc nức nở ôm Khuyết Chu vào lòng.
Trong ấn tượng của nguyên chủ, dường như ba mẹ mình không bao giờ khóc.
Bọn họ cãi vã lớn tiếng cũng không bao giờ rơi nước mắt.
Vì vậy nguyên chủ luôn cảm thấy rằng việc trường thành là mất đi hết tất cả nước mắt.
"Đứa nhỏ này, sao lại không nói chuyện này với ba mẹ hả? Chuyện lớn như vậy sao con lại gánh vác một mình? Hả?" Người ba già gần 40 tuổi khóc lóc trong văn phòng hiệu trưởng.
Ông lại quay đầu lại nhìn Kỳ Hứa: "Tiểu Thất, có phải con cũng biết những chuyện này không?”
Kỳ Hứa không nói gì, chỉ yên lặng đứng ở đó.
Phản ứng này vừa nhìn là biết ông đã đoán đúng.
Nhưng ông không thể tức giận nổi, chỉ biết đau lòng, đến thở cũng không thở nổi.
Ông không ngừng vuốt tóc Khuyết Chu, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể an ủi trái tim vì đau lòng mà khó chịu của mình.
Các phóng viên đã đến phỏng vấn từng đợt một.
Hầu hết đều bị hiệu trưởng ngăn cản, chỉ có một số tạp chí tin tức lớn và các cuộc phỏng vấn truyền hình mới nhận phỏng vấn.
Mà Khuyết Chu cũng trở thành người nổi tiếng trong toàn bộ trường Nhất Trung.
Là loại như đi trong khuôn viên trường đều sẽ có người gọi muốn Khuyết Chu ký tên.
Sau khi trả lời một vài cuộc phỏng vấn, Khuyết Chu muốn tập trung vào cuộc thi kế tiếp, nên hiệu trưởng đã từ chối tất cả các lời mời phỏng vấn của phóng viên.
Không chỉ học sinh cảm thấy Khuyết Chu dũng cảm, rất nhiều giáo viên sau khi nhìn thấy Khuyết Chu cũng tỏ thái độ rất khác nhau, nhìn cô giống như nhìn một anh hùng.
Có đôi khi Khi Khuyết Chu từ đội vật lý trở về lớp, sẽ nhìn thấy đồ ăn vặt trên bàn mình.
Và một số lá thư.
Lá thư đều không ghi tên, nhưng Khuyết Chu biết đây là lá thư mà các nữ sinh không đứng ra kia gửi cho mình.
Thời gian trôi qua rất nhanh, vì Khuyết Chu đã được trường đại học Thủ đô chiêu mộ, cho nên cô từ người thi đấu trở thành người hướng dẫn các thành viên trong đội vật lý thi đấu.
Ban đầu mọi người đều là những người yêu vật lý.
Bây giờ lại có thêm một đại thần như Khuyết Chu, mỗi ngày bọn họ mới biết được cái gì gọi là thuận buồm xuôi gió.
Nhất là sau khi Khuyết Chu trở thành "Anh hùng" trong mắt mọi người, thậm chí còn được truyền hình quốc gia phỏng vấn trên TV, mọi người như được đánh máu gà.
Vào ngày 10 tháng 6, hai ngày sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, bọn họ đã tham gia cuộc thi vật lý quốc gia.
Cuộc thi đã kéo dài hai ngày.
Trong thời gian hai ngày, thiên tài hàng đầu của các trường đại học lớn trên cả nước đều hội tụ tại đây.
Trước đây thành tích tốt nhất của trường trung học số 1 Vân Thị là đạt được hạng nhất, còn các học sinh còn lại khó lọt vào top 3.
Nhưng năm nay, ngoại trừ Kỳ Hứa không phụ kỳ vọng của mọi người đạt được vị trí thứ nhất ra, mấy bạn học khác toàn bộ đều tiến vào top 20.
Mặc dù không có cách nào để đặc cách vào trường đại học Thủ đô, nhưng mười trường đại học khác thì có thể ném cành ô liu với bọn họ.
Có thể nói năm này trường Nhất Trung có thành tích tốt nhất khi tham gia cuộc thi vật lý từ mười năm trở lại đây.
Khi trở lại trường học, ánh hoàng hôn kéo dài bóng dáng của các thành viên tham gia cuộc thi vật lý cấp quốc gia.
Đột nhiên, một thành viên nữ lấy ra một lá thư từ túi của mình và đi đến trước mặt Khuyết Chu.
Mọi người dừng lại.
Cô gái đó đỏ mặt như thể khuôn mặt của cậu ấy đã hòa vào màu sắc của hoàng hôn.
Dáng vẻ đưa lá thư cho Khuyết Chu thật giống như đưa thư tình.
Trong lá thư đó là lời cảm ơn.
"Đây là cái gì?" Khuyết Chu ngẩn người.
Nữ sinh gãi gãi đầu: "Sau khai giảng là chúng ta có thể không gặp lại nhau, cậu đã đi Thủ Đô mất rồi.
Lời của cậu tớ vẫn còn nhớ, tớ muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh vào trường đại học Thủ đô lần 1, dù có thành công hay không thì chúng ta sẽ có một khoảng thời gian không gặp được nhau.
Những lời tớ ngại nói với cậu đều được viết trong thư, còn có đám người bọn họ cũng viết nhưng lại ngại chưa đưa cho cậu, nói là sợ bị Kỳ Hứa đánh."
Nói xong, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Kỳ Hứa.
Lần này đổi lại là tai của Kỳ Hứa đã ửng hồng.
Thầy Chu yên lặng lùi về phía sau, đây là thanh xuân của bọn họ.
Trách không được lá thư kia lại dày như vậy, vì không chỉ có một người viết thư.
Khuyết Chu nhận lấy thư, lần đầu tiên cảm thấy có một thứ lại có trọng lượng như vậy.
Nó mang theo độ ấm và chân thành, còn gọi là độ ấm của tình bạn.
Cô nói: "Cảm ơn cậu."
Cô gái vẫy tay: "Chúng tớ mới là người cảm ơn cậu, ngoài việc học tập ra, cậu là người cho chúng tớ sức mạnh, những trải nghiệm này chúng tớ sẽ luôn nhớ mãi trong lòng.
Ngay cả khi nhiều thập kỷ trôi qua, bọn họ sẽ không quên thanh xuân tươi đẹp lúc này.
Bọn họ đã theo một cô gái trẻ, cùng nhau thách thức với quyền lực.
Cuối cùng còn chiến thắng vẻ vang.
Chuyện này còn rất ngầu, có thể đi theo bọn họ cả đời!
Một đám người nói chuyện, cùng nhau mỉm cười tiến về phía trước.
Đột nhiên, có người gọi cô lại từ phía sau.
"Khuyết Chu."
Âm thanh rất nhỏ.
Khuyết Chu quay đầu lại nhìn, hóa ra là Tưởng Hàm...