Khuyết Chu trực tiếp nắm lấy tay của bà ta, hơi dùng sức đã kéo bác sĩ kia lên.
Đến khi lấy lại tinh thần, người ngồi trên ghế cũng là Khuyết Chu chứ không còn là bà ta nữa.
Điều này khiến cho bác sĩ kia rất tức giận.
Bà ta đã hơn năm mươi tuổi, chẳng lẽ lại bị một cô gái nhỏ chế trụ, lại còn bị mất mặt trước mặt nhiều người như vậy sao?
"Tôi là bác sĩ hay cô là bác sĩ? Cô ở đây ngăn cản tôi chữa bệnh, nếu xảy ra chuyện gì thì cô phải chịu trách nhiệm đấy!" Giọng nói của bác sĩ kia rất bén nhọn, so sánh với giọng nói của Khuyết Chu thì chính là ruồi muỗi vo ve bên tai.
Một nhà ba người Liêu Tâm đều cực kỳ ăn ý nhíu mày.
Khuyết Chu cười nhạo một tiếng: "Vừa rồi lúc còn ở trên đường, Liêu Tâm đã nói với tôi, khi dì bắt đầu sinh bệnh, vốn dĩ bọn họ muốn đưa dì lên thị trấn tìm phòng khám khác trị bệnh, nhưng nơi này lại cách thị trấn rất xa, hơn nữa bà nói bà có thể trị bệnh cho dì, vẫn cho dì uống cỏ bông tuyết, nhưng hơn một tháng rồi mà vẫn không có dấu hiệu tốt lên, thậm chí bắt đầu sưng phù.
Nếu tôi đoán không sai, dấu hiệu khuôn mặt sưng phù mới xuất hiện tối hôm qua đúng không?"
Ánh mắt bác sĩ lóe lên.
Ba Liêu lập tức gật đầu: "Đúng rồi, tối hôm qua đột nhiên có dấu hiệu sưng phù, chú lo lắng nên đi tìm bác sĩ đến, sau đó bác sĩ nói phải uống ăn cỏ bông tuyết, nhưng bây giờ trời đang vào đông, còn rất lạnh nên bác không cách nào mua được, đành phải để cho Tiểu Tâm mạo hiểm đi hái..."
Lời nói của ông làm cho ánh mắt bác sĩ càng ngày càng né tránh.
"Sao thế, bác sĩ xem bệnh lúc nào cũng phải dựa vào cỏ bông tuyết sao? Bà làm ở tiệm thuốc nhiều năm như vậy nhưng chỉ biết có mỗi cỏ bông tuyết thôi sao? Lúc bà nội tôi sinh bệnh bà cũng nói cho bà nội tôi ăn cỏ bông tuyết làm bà nội tôi thiếu chút nữa không xuống được giường.
Bà có biết tuy rằng cỏ bông tuyết có dược tính tốt, nhưng cũng có độc tính rất lớn, trên thị trường có rất nhiều công thức về cỏ bông tuyết đều được pha loãng và trộn thêm những thảo dược khác nữa mới có thể loại trừ độc tính, vậy mà bà lại để cho bà nội tôi ăn sống, rốt cuộc bà đang cứu người hay là đang hại người?!II"
Khuyết Chu nói năng rất có khí phách, thân thể bác sĩ run rẩy theo từng câu nói của cô.
Bà ta ấp úng nói: "Không phải bà nội cô ăn cỏ bông tuyết đã có khí sắc hơn nhiều rồi sao? Còn có Liêu phu nhân nữa, khoảng thời gian trước rõ ràng có chuyển biến tốt hơn rất nhiều..."
"Có phải lỗ tai bà có vấn đề rồi không? Tôi nói nó có dược tính tốt nhưng độc tính cũng rất lớn, đây cũng không phải là thạch tín, cũng không có khả năng ăn vào là trúng độc, nhưng nếu dì đã uống gần một tháng, mà tối hôm qua đột nhiên xuất hiện triệu chứng sưng phù hẳn là do độc tố tích tụ nhiều trong cơ thể gây ra."
Ngón tay của cô nhẹ nhàng đặt lên trên cổ tay của mẹ Liêu, sau đó ánh mắt lại càng lạnh hơn: "Dì chỉ vì thân thể suy yếu, thể chất không tốt mới dẫn đến tình trạng tỉnh thần không tốt, hơn nữa đường huyết hơi thấp còn thiếu máu cho nên nhìn sắc mặt mới không tốt lắm, vậy mà bà lại cho dì ăn cỏ bông tuyết, tôi thấy người bị bệnh không phải là dì mà là bà đó." Khuyết Chu nói năng không hề nhẹ lời chút nào, làm cho cả một nhà ba người Liêu Tâm sửng sốt.
Mấu chốt là lời nào của Khuyết Chu nói đều đúng.
Ngay từ đầu mẹ Liêu cũng đúng là có triệu chứng tim đập nhanh và khó thở, sau đó phát triển thành té xỉu, bọn họ còn tưởng rằng bệnh nặng, kết quả Khuyết Chu nói chỉ là thiếu máu và hạ đường huyết...
Ba người nhìn vẻ mặt của bác sĩ kia có chút không thích hợp.
Nhất là Liêu Tâm và ba Liêu, hai người cau mày nhìn chằm chằm vào đôi mắt của bác sĩ kia.
"Cô không biết cái gì nhưng lại ở đây nói bừa." Bác sĩ nhắm mắt lại mắng Khuyết Chu: "Tốt xấu gì tôi cũng là người có kinh nghiệm, cô đừng cho rằng mình là Thần Nữ thì có thể đi chữa bệnh cho người khác, còn nói đạo lý rõ ràng như vậy, để tôi xem cô có chữa khỏi bệnh cho Liêu phu nhân được hay không?!"
"Được, nếu tôi chữa khỏi bệnh cho dì, bà phải cầm loa đi quanh thôn chúng tôi một vòng nói mình là bác sĩ lang băm*, thế nào?"
(*) Lang băm: Ám chỉ người hành nghề chữa bệnh cứu người nhưng dốt nát, chữa trị bậy bạ để kiếm tiền, không có tư cách làm một bác sĩ.
"Đi thì đi, còn nhỏ mà đã ăn nói dõng dạc như vậy, đúng coi mình là đĩa đựng thức ăn sao?!" Bác sĩ trợn mắt nói, bà đang cảm thấy cô nhất định đang ra vẻ.
Cho dù Khuyết Chu thật sự là Thần Nữ, bà ta cũng không tin cô có thể có bản lĩnh lập tức chữa khỏi bệnh cho người.
Nếu được thì làm Thần Nữ gì nữa, trực tiếp trở thành Thần đi là được rồi.
Khuyết Chu nhìn mẹ Liêu, nhẹ giọng nói: "Dì, đắc tội rồi, con muốn xắn tay áo của dì lên."
Người phụ nữ gật đầu dù gì thân thể của bà đã thành như vậy rồi, không bằng cứ để Khuyết Chu thử một lần xem sao.
Tay áo bị xắn lên, Khuyết Chu lấy ra một túi vải nhỏ ở trong túi xách của mình, sau đó rút một cây châm ra, nhanh chóng đâm trúng huyệt trên cánh tay của người phụ nữ.
Người phụ nữ lập tức cau mày, há miệng phát ra âm thanh đau đớn.
Bác sĩ giống như đã bắt được nhược điểm của Khuyết Chu, bà ta lập tức bắt cổ tay của cô lại, thiếu chút nữa làm cô đụng vào kim châm đã đâm lên trên tay của mẹ Liêu khiến kim châm bị lệch.
Khuyết Chu lập tức quay đầu lại, dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn bác sĩ, bác sĩ bị ánh mắt kia làm cho hoảng sợ, nhưng lại mạnh miệng nói: "Cô đang làm bậy cái gì vậy? Nếu Liêu phu nhân xảy ra chuyện gì thì tôi xem cô sẽ làm sao bây giờ?"
"Bà ngậm miệng lại chính là sự tôn trọng lớn nhất đối với dì Liêu, bà có biết mình thật sự rất ồn ào hay không?" Khuyết Chu thản nhiên mở miệng.
Vẻ mặt Ba Liêu từ lo lắng căng thẳng dần dần biến thành vui mừng, bởi vì khuôn mặt sưng phù của người phụ nữ nằm trên giường đã dần xẹp xuống dù nhìn bằng mắt thường vẫn có thể thấy được.
Khuyết Chu lót một cái khăn lông ở dưới cánh tay của người phụ nữ, chỉ trong chốc lát, máu trên cánh tay đã nhuộm đỏ một miếng nhỏ của khăn mặt.
Cả người của người phụ nữ đã cảm thấy hô hấp đều trở nên thông thuận hơn rất nhiều, cổ họng như bị bịt kín trước đó cũng thông thuận hơn, bà thử há miệng nói chuyện: "Tiểu Tâm..."
Trong ánh mắt của Liêu Tâm và ba Liêu đều tràn đầy vui mừng.
Khuyết Chu đặt ngón trỏ lên môi, suyt một tiếng: "Bây giờ dì vẫn không nên nói nhiều, sưng phù làm cho các cơ quan trong thân thể dì bị tắc nghẽn, cần một hoặc hai ngày để khôi phục lại bình thường."
"Vậy mẹ tôi có cần phải uống thuốc gì nữa không?”
"Không cần, nếu thật sự không yên tâm, anh cứ mua chút thuốc tiêu viêm là được, nhưng mà quan trọng nhất vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt, ăn uống thanh đạm, chú ý tâm trạng phải luôn vui vẻ, vận động rèn luyện thân thể nhiều hơn để bảo đảm thân thể khỏe mạnh thì không có vấn đề gì lớn."
Bác sĩ chữa bệnh mất một tháng, Khuyết Chu chỉ cần mười phút là xong.
Không chỉ như thế, còn nói không cần uống thuốc.
Mấu chốt nhất chính là, sắc mặt mẹ Liêu đã dần dần trở về trạng thái bình thường vốn có rất nhanh.
Trong lòng bác sĩ mắng vài câu tà môn, muốn lén lút trốn đi, nhưng vừa mới bước tới cửa phòng, Liêu Tâm đã cất bước đứng bên cạnh bác sĩ, trở tay đóng cửa lại.
Bác sĩ: "..."
"Vừa rồi bác sĩ đã ước định cùng với Thần Nữ, nếu bác sĩ muốn mọi người xung quanh tôn kính, vậy hẳn là chuyện mình nói được thì nên làm được đi chứ?! Vừa đúng lúc trong nhà tôi cũng có loa, sau khi trời gần sáng, tôi sẽ cùng Thần Nữ giám sát bà đi quanh cả thôn nói mình là bác sĩ lang băm.”